Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2024: Phong Thánh kiếp (2)




- Loại thiên kiếp này, chỉ có thể dựa vào chính hắn vượt qua, chỉ mong không có sự tình gì...
- Phong Thánh kiếp?
Mọi người khiếp sợ tột đỉnh, Trương Huyền ở trên Phong Thánh đài cũng hiểu được, đồng tử co rút lại.
Khó trách Phong Thánh khó như vậy, không phải không người không thể lĩnh ngộ huyền bí tu luyện của Khổng Sư, mà là muốn Phong Thánh, nhất định phải thừa nhận Phong Thánh kiếp!
Cái Lôi Kiếp này, không phải dễ dàng vượt qua như vậy.
- Đến đi!
Biết chắc tránh không được, chỉ có chống lại, mới có thể thành công, Trương Huyền cắn răng, huyệt đạo toàn thân mở ra, vô số linh khí như nước chảy tràn vào trong cơ thể, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Ầm ầm!
Tựa hồ cảm nhận được chiến ý của hắn, Lôi Vân rút cuộc không kìm nén được, một đạo lôi điện như cánh tay thẳng tắp bổ xuống.
Nếu như dùng cái gì so sánh mà nói, lúc trước điện mang ở Lôi Đình chi hải, so sánh với cái này, giống như cây non gặp cổ thụ che trời, căn bản không ở cùng cấp bậc.
Đạo lôi điện này còn chưa tới trước mặt, liền làm cho người ta cảm giác nghiền ép nhục thân, tiêu diệt Linh Hồn, giống như chỉ cần tu vi hơi yếu, sẽ không chống chọi được, hồn phách bị tiêu diệt ngay tại chỗ.
- Phong Thánh chia làm Hồn Kiếp, Thể Kiếp cùng Tâm Kiếp, một cái khó hơn một cái...
Lạc Nhược Hi ở một bên xiết chặt tú quyền.
Loại kiếp số này chỉ có thể dựa vào chính mình, những người khác không thể thay thế, nếu không, chẳng những không có chỗ tốt, còn sẽ dẫn tới thiên địa tức giận hàng lâm tai hoạ càng lớn.
- Hồn Kiếp?
Nghe nàng thì thào nói, Chương Dẫn Khâu có chút nghi hoặc.
Đối với Phong Thánh, hắn chỉ ở trong văn tự Khổng Sư lưu lại nhìn qua, vốn tưởng rằng đã hoàn toàn biết được, hiện tại mới hiểu, kém xa nữ hài trước mắt.
- Ân, Hồn Kiếp chính là Linh Hồn phải trải qua điện mang rèn luyện cùng tẩy lễ, hơi không cẩn thận sẽ hồn phi phách tán, là cửa thứ nhất của Phong Thánh kiếp!
Lạc Nhược Hi giải thích.
- Linh Hồn...
Chương Dẫn Khâu run rẩy.
Bây giờ hắn là trạng thái Linh Hồn, biết rõ Linh Hồn đối với lôi điện có bao nhiêu sợ hãi, có thể nói là khắc tinh thiên nhiên, đừng nói lôi điện vừa thô vừa to như thế, coi như là một tia nhỏ cũng không chịu nổi.
- Trương sư... Chỉ mong không có việc gì...
Hàm răng cắn chặt, vội vàng nhìn lại.
Rầm ào ào!
Lôi điện đi vào trong cơ thể, Trương Huyền lập tức cảm giác linh hồn của mình như bị ngọn lửa thiêu cháy, lúc trước thật vất vả ngưng tụ hồn phách lắc lư, giống như tùy thời sẽ tán loạn.
- Đau quá...
Sắc mặt trắng nhợt.
Loại đau đớn này đến từ sâu trong linh hồn, thật giống như toàn bộ người tùy thời không chịu nổi.
Nếu không phải trên đường tới, chuyên môn ở trong dung nham, Lôi Đình chi hải rèn luyện một phen, chỉ sợ lần này sẽ hồn phi phách tán, chết không có chỗ chôn rồi.
- Xem ra dung nham cùng Lôi Đình chi hải ở ngoài Khâu Ngô Cung cũng không phải vô ý, mà là Khổng Sư chuyên môn thiết kế, lưu cho hậu nhân tôi luyện...
Hàm răng cắn chặt, dốc sức liều mạng kiên trì, giờ phút này Trương Huyền cũng bừng tỉnh đại ngộ.
Bắt đầu còn không lý giải, vì sao phải có dung nham cùng Lôi Đình chi hải, cho rằng đối phương là cố ý, khó xử kẻ đến sau, hiện tại xem ra, chính là để người ta rèn luyện hồn phách, chống đỡ cửa thứ nhất của Phong Thánh.
Xì xì xì xì...
Lôi điện tàn sát bừa bãi ở trong người, Linh Hồn bị đánh nát, sau đó gây dựng lại.
May mắn ở trong người, nếu xuất khiếu, đừng nói ngưng tụ, chỉ sợ sớm đã tiêu tán ở giữa thiên địa rồi.
Thân thể cứng ngắc, đau đớn kịch liệt, Trương Huyền cảm giác ý thức có chút hôn mê.
Tuy sớm biết Phong Thánh không có đơn giản như vậy, nhưng tự mình trải qua, mới biết được đến cùng có bao nhiêu đáng sợ.
Loại xé rách kịch liệt này, thật giống như cắt Linh Hồn ra thành từng sợi, một lần nữa tiến hành luyện chế.
- Chịu đựng! Nhất định phải chịu đựng... Khổng Sư có thể kiên trì, vì cái gì ta không thể?
Đột nhiên, một ý niệm hiện lên.
Khổng Sư là người, hắn cũng là người, dựa vào cái gì Khổng Sư có thể làm được, hắn liền không chịu nổi?
Tu luyện Phong Thánh Giải lâu như vậy, kiên trì lâu như vậy, nếu như bởi vì chút chuyện này liền không kiên trì nổi, không phải thành phế vật sao!
Xoẹt zoẹt~! Xoẹt zoẹt~!
Tín niệm sinh ra, lôi điện như trước vỡ vụn đau đớn, dĩ nhiên đã không có đáng sợ như lúc trước rồi.
- Cửa thứ nhất... Coi như qua...
Thấy một màn như vậy, Lạc Nhược Hi nhẹ nhàng thở ra, lần nữa sinh ra lo lắng:
- Cửa thứ hai Thể Kiếp, không chỉ nhục thân, còn có cảm ngộ đối với chân khí cùng tu luyện, chỉ mong không có việc gì!
Thể Kiếp, kiếp nạn trên thân thể.
Bao gồm nhục thân, chân khí, lý giải đối với Võ Kỹ, chân khí có tinh khiết hay không... Cái này so với Hồn Kiếp vừa rồi càng khó.
Cũng càng không dễ dàng thừa nhận.
Tuy Hồn Kiếp thống khổ, nhưng chỉ cần tín niệm kiến định, tính nguy hiểm sẽ không quá lớn, nhưng Thể Kiếp không giống, một khi không chịu nổi, vô cùng có khả năng ngay tại chỗ nổ thành thịt nát.
Rặc rặc!
Trong sầu lo, đạo lôi điện thứ hai ở trên bầu trời tích súc nửa ngày, lần nữa lan tràn ra, tùy thời sẽ đánh xuống.
Lần này so với vừa rồi càng thêm to, như đùi người lớn, còn chưa tới trước mặt, liền mang theo nghiền ép kịch liệt, giống như ngay cả Phong Thánh đài cũng có thể chém nát.
- Có thể dẫn xuất Lôi Kiếp, ngươi muốn Phong Thánh nào có dễ dàng như vậy...
Lúc này Thiên Diệp Vương cũng áp chế đám người Ngô sư, chứng kiến Trương Huyền thành công vượt qua đạo Lôi Kiếp thứ nhất, sắc mặt trầm xuống, nhịn không được rống to.
Một chưởng liền chụp tới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.