Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2003: Gặp lại Thiên Diệp Vương (1)




Thấy mọi người tu luyện một lát, không có một cái nào nhập môn, Trương Huyền nhịn không được lắc đầu.
Bộ chưởng pháp này, tuy hắn sửa đổi mười tám chỗ thiếu sót, nhưng phía trước rất nhiều lỗ thủng không có sửa chữa, muốn tu luyện, như trước cần rất nhiều chân khí.
Tuy mọi người không yếu, nhưng so với Phong Thánh Giải của hắn, còn kém rất nhiều.
Trong thời gian ngắn luyện không thành, cũng là chuyện không có cách nào khác.
Thật giống như hắn nắm giữ đao pháp Thanh Long Yển Nguyệt Đao, uy lực kinh người, cũng nguyện ý vô tư truyền thụ ra ngoài, nhưng Đệ tử ngay cả đao cũng cầm không nổi, còn làm sao luyện?
Không bột đố gột nên hồ, coi như hắn là Danh Sư, số lượng chân khí dự trữ cùng độ tinh thuần của mọi người không đủ, cũng bất lực.
- Ta muốn đi Phong Thánh Các tìm lão Viện trưởng, có cùng đi không?
Biết rõ tiếp tục chờ đợi, không có bất kỳ ý nghĩa, dù sao đã truyền thụ chưởng pháp, về sau có thể tu luyện tới cảnh giới gì, chỉ có thể dựa vào chính bọn hắn, Trương Huyền mở miệng nói.
Lúc trước, Khâu Ngô Cổ Thánh từng nói qua, lão Viện trưởng cùng Thiên Diệp Vương đi Phong Thánh Các, muốn cứu người, chỉ có thể đi tới.
- Cùng đi chứ!
Đám người Ngô sư gật đầu.
Mọi người đã ghi nhớ pháp quyết của Đại Bi Thiên Ma Chưởng, tiếp tục đợi ở chỗ này cũng không có ý nghĩa, còn không bằng đi tìm kiếm đám người Chương Dẫn Khâu.
- Vừa rồi ngươi đi đâu?
Một đường đi về phía trước, nhớ tới vừa rồi Lạc Nhược Hi từ phía trước bay về, Trương Huyền nhịn không được truyền âm qua.
- Chỉ là tùy tiện nhìn...
Nữ hài nhẹ nhàng cười cười.
- A...
Thấy đối phương không muốn nói, Trương Huyền không hề hỏi thăm.
Dựa theo bản đồ đánh dấu, không bao lâu mọi người liền đi tới một lầu các.
Vân khí lượn lờ, làm cho người ta có cảm giác thần thánh.
Nhìn thoáng qua, thần sắc của Hàn Hội trưởng ngưng trọng:
- Nơi này có trận pháp cực kỳ lợi hại, chỉ cần đi vào, sẽ khó có thể rời đi, như vậy đi, ta cùng Ngô sư, Trương sư đi vào, mọi người trước ở bên ngoài đi!
Lầu các không có tên, làm cho người ta có cảm giác che giấu ở trong hư không, rõ ràng có một trận pháp cực lớn bao phủ, kết hợp với lúc trước Cổ Thánh nói, đi vào trong đó, có khả năng có đi không về, tất cả mọi người không cần phải đi tới mạo hiểm.
- Chúng ta không sợ...
Thần sắc đám người Phùng Huân ngưng trọng.
- Không phải vấn đề sợ hay không sợ, mà là chúng ta đều lâm vào trong đó, thật sự không thể cứu được, mọi người canh giữ ở bên ngoài, thuận tiện điều tra bốn phía, nếu như ba ngày không có đi ra, lại cân nhắc những chuyện khác!
Ngô sư mở miệng.
Cái này liên lụy tới an nguy của mọi người, không thể hành động theo cảm tính.
Nếu không, toàn bộ rơi vào trong đó, thì thật là không có biện pháp.
- Tốt!
Chần chừ một chút, mọi người gật đầu.
- Ngươi cũng ở bên ngoài chờ, ta sẽ không có chuyện gì đâu...
Trương Huyền mỉm cười, nhìn về phía Lạc Nhược Hi.
Bên trong không biết sẽ trải qua cái gì, khẳng định cực kỳ nguy hiểm, không muốn để nữ hài theo ở phía sau.
- Chung một chỗ a, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau!
Nữ hài nhìn qua.
- Cái này...
Thấy ánh mắt đối phương kiên định, không dung dao động, dừng lại một chút, Trương Huyền đành phải gật đầu đáp ứng:
- Được, bất quá sau khi đi vào nhất định phải cẩn thận!
Nhẹ nhàng cười cười, Lạc Nhược Hi gật đầu.
Sợ tàn hồn của Thiên Diệp Vương lúc trước đào tẩu sẽ tìm mọi người phiền toái, Trương Huyền lại để Hàn Hội trưởng bố trí một sát trận cấp bảy đỉnh phong thủ hộ ở chung quanh, lúc này mới cùng đám người Ngô sư đi vào.
Trận pháp chung quanh lầu các giống như phong ấn trong địa quật, thuộc về đơn hướng, đi vào trong không có trở ngại, một khi đi vào trong đó, sẽ lập tức hình thành cấm chế, không cách nào rời đi.
- Quả nhiên có đi không về...
Đi một lát, cảm nhận được không gian sau lưng như bị giam cầm, mọi người liếc mắt nhìn nhau, từng cái khuôn mặt trầm thấp.
Xuyên qua phong ấn, cũng không gặp được bất kỳ nguy hiểm nào, để cho mọi người nhẹ nhàng thở ra, đi tới trước mặt lầu các, đẩy cửa đi vào.
Tầng thứ nhất cực kỳ bao la, từng dãy bia đá dựng lên trong đó, phía trên điêu khắc văn tự rậm rạp chằng chịt.
- Đây là... tâm đắc trùng kích Thánh Vực?
Nhìn thoáng qua, Trương Huyền cùng Lạc Nhược Hi liếc mắt nhìn nhau, đều sững sờ.
Văn tự trên tấm bia đá, bọn hắn nhìn thấy qua, giống điêu khắc trong sơn đạo ở Phong Thánh đài, đều là một ít tâm đắc khi đột phá Thánh Vực.
- Xem ra Phong Thánh Các này, cùng Phong Thần Đài hoàn toàn chính xác có liên hệ mật thiết...
Tên tương tự, lại gặp được bia đá nội dung giống nhau, muốn nói cả hai không có liên hệ, hai người ai cũng không tin.
Ngô sư cùng Hàn Hội trưởng tựa hồ cũng đi qua Phong Thánh đài, chứng kiến nội dung trên tấm bia đá cũng sững sờ, sau đó từng cái tràn đầy kỳ quái.
Tiếp tục tới trước, đang muốn đi vào tầng thứ hai, liền cảm thấy tóc gáy dựng đứng, một đạo kiếm quang thẳng tắp từ chỗ sâu trong lầu các bắn tới.
Ầm ầm!
Chân khí trong cơ thể Ngô sư, Hàn Hội trưởng đột nhiên bộc phát, đồng thời tiến về phía trước một bước, ngăn cản kiếm quang.
Lực lượng của hai người giao hòa, tuy không có hình thành trận pháp, nhưng cũng sinh ra hiệu quả lớn hơn hai.
Bành!
Cùng Kiếm Khí va chạm, đồng thời lui về phía sau mấy bước, sắc mặt trắng bệch.
- Là Thiên Diệp Vương...
Trương Huyền biến sắc.
Một đạo Kiếm Khí không biết từ đâu tới đây, khiến cho hai đại cao thủ ngăn cản không nổi, chỉ sợ chỉ có Thiên Diệp Vương bị nhốt ở nơi đây, không cách nào đào tẩu mới có thể làm được.
- Hắc hắc, không sai! Trương Huyền, nếu như ngươi không đi vào thì thôi, đã đi vào, thì chỉ có một con đường chết...
Quát lạnh một tiếng, thanh âm của Thiên Diệp Vương vang lên, ngay sau đó một thân ảnh cao lớn chậm rãi đi tới.
Không giống Nguyên Thần lúc trước nhìn thấy, lần này Thiên Diệp Vương là thân thể không thể thật hơn, thân hình cao lớn, còn cao hơn Hồng Diệp Vương, Ngọc Diệp Vương vài phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.