Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1976: Ngươi là Thiên Diệp Vương (hạ) (2)




Bây giờ hắn thật không có biện pháp, không biết đại trận này đến cùng vận chuyển như thế nào, không biết Hồng Diệp Vương ở chỗ nào, biện pháp nhiều hơn nữa cũng không có bất kỳ tác dụng!
- Ngươi cũng không biết?
Thấy hắn cũng không có biện pháp, tất cả mọi người như bóng da xì hơi.
Trương sư một đường đến đây, chuyện gì cũng có thể giải quyết, ngay cả hắn cũng không có biện pháp, vậy thật không biết nên làm cái gì bây giờ rồi.
- Ta nhịn không được, không phải Hồng Diệp Vương nói chết mười lăm người là được sao? Sau khi ta chết, người sống nhất định phải thay ta báo thù...
Buồn bực hồi lâu, một tiếng gào thét vang lên, một vị Chiến Sư nhịn không được nữa, giơ trường kiếm lên muốn tự sát.
- Dừng tay!
Không nghĩ tới đã nói rõ ràng như vậy, vẫn còn có người muốn tự sát, Trương Huyền nhướng mày, ngón tay búng ra.
Đinh!
Một đạo chân khí vọt tới, đánh bay trường kiếm, Ngô sư tiến về phía trước một bước, ngón tay chỉ ra, phong ấn tu vi của hắn.
Thời điểm này, không phải tự sát có thể giải quyết, mà phải nghĩ biện pháp tốt hơn.
- Đừng cản ta, để cho ta chết...
Bị phong bế tu vi, vị Danh Sư này không có đình chỉ, rống to nói.
- Không cho chúng ta tự sát, ta sẽ động thủ...
Vừa giải quyết tên này, lại có một âm thanh gào rú, một Danh Sư nhảy ra ngoài, đánh tới một vị Chiến Sư ở bên cạnh.
- Hừ!
Sắc mặt trầm xuống, thân thể Phùng Huân nhoáng một cái, đi đến trước mặt vị Danh Sư kia, đạp tới một cước.
Bành!
Danh Sư kia phun máu tươi, bay ngược ra ngoài, trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất, bị trọng thương.
- Phùng Huân, ngươi làm gì?
Tranh thủ nâng Danh Sư bị thương kia dậy, Thẩm Bình Triều quay đầu lại trợn mắt nhìn.
Người này đúng là một vị Trưởng lão của La Thanh Học Viện.
- Làm gì? Đánh lén người của ta, không có giết hắn đã không tệ rồi!
Phùng Huân trợn mắt nhìn.
Hắn là Chiến Sư, còn không có động, Danh Sư này lại đánh lén, nếu không phải mình xuất thủ, chỉ sợ thủ hạ đã bị giết, thời điểm này lại có thể hỏi vì sao, nói đùa gì vậy!
- Ta xem ngươi là tìm cớ động thủ a, đã như vậy, không bằng trước giết ta...
Thẩm Bình Triều khẽ nói.
- Động thủ thì như thế nào? Ba đại Học Viện các ngươi vẫn luôn là vướng víu, sớm xem các ngươi không vừa mắt rồi...
Phùng Huân cười lạnh.
- Đã đủ rồi!
Không nghĩ tới trong nguy hiểm, mọi người chẳng những không đoàn kết, còn cải vã, Ngô sư tức giận đến sắp bạo tạc nổ tung.
- Tất cả mọi người là Danh Sư, Chiến Sư, lần này tới di tích, tuy đều ôm quyết tâm hẳn phải chết, nhưng không thể ở trong quá trình tranh đấu với Dị Linh tộc tự giết lẫn nhau! Thực muốn như thế, còn mặt mũi gì đối mặt Khổng Sư? Đối mặt liệt tổ liệt tông?
- Hừ!
Nghe được hắn quát lớn, Phùng Huân cùng Thẩm Bình Triều liếc mắt nhìn nhau, riêng phần mình hất tay, cưỡng ép đè xuống lửa giận.
- Được rồi, tất cả mọi người bớt giận đi, vẫn là mau mau suy nghĩ làm sao đi ra ngoài rồi nói sau!
Thấy hai người không hề cãi lộn, Hàn Hội trưởng mở miệng.
- Làm sao đi ra ngoài? Không nói trước trận pháp này ba tầng trong ba tầng ngoài, khắp nơi đều là cạm bẫy, coi như đi ra, gặp Hồng Diệp Vương, chúng ta ai có thể là đối thủ?
Phùng Huân khoát tay áo:
- Ta tận mắt thấy qua thực lực của Thạch Diệp Vương, coi như Ngô sư dùng hết toàn lực, cũng nhiều nhất đánh ngang tay... Hồng Diệp Vương càng mạnh hơn nữa, cộng thêm trận pháp, lần này chúng ta nhất định là không có biện pháp rời đi!
- Đúng vậy, ta cũng cảm thấy không có biện pháp rời đi... Trừ khi giết chết mười lăm người, đạt được manh mối của đối phương!
Giang Nguyên nói.
- Thật muốn động thủ, chúng ta liền thực trúng kế ly gián của Hồng Diệp Vương rồi...
Ngô sư nhíu mày.
- Trúng kế? Ta không cảm thấy như vậy, ta ngược lại cảm thấy, trong chúng ta, khẳng định có nội gián, nếu không, tại sao Dị Linh tộc lại rõ hành tung của chúng ta như lòng bàn tay? Tại sao khắp nơi ở trước chúng ta? Không có khả năng trùng hợp như vậy a!
Giang Nguyên nói.
- Nội gián? Điều này sao có thể! Chúng ta đều là Danh Sư, làm sao có thể phản bội...
Ngô sư lắc đầu.
- Vưu Hư cũng là Danh Sư, không phải cũng phản bội Nhân tộc sao?
Giang Nguyên nói.
- Cái này...
Ánh mắt Ngô sư lóe lên, không biết trả lời như thế nào, nhíu mày nhìn lại:
- Giang sư, có phải ngươi phát hiện cái gì hay không? Cứ nói đừng ngại...
- Ta thật phát hiện một ít không đúng...
Giang Nguyên hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Lạc Nhược Hi cách đó không xa, ánh mắt như điện:
- Lạc sư, ta có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi...
Lạc Nhược Hi nhíu mày:
- Mời nói!
- Đi vào di tích, Ngô sư, Hàn Hội trưởng đều không phát hiện được không gian trận pháp, ngươi lại liếc nhìn ra; ở Vô Cương Giới, chúng ta bị nhốt, chân khí tổn hao nhiều, duy chỉ có ngươi không bị tổn thương quá lớn, hơn nữa ngươi vừa ly khai, Dị Linh tộc tới đây công kích; Hắc Yên Trần Sa, ai cũng không biết loại Pháp bảo Linh Hồn có thể ngăn cản, ngươi lại nhìn ra, thậm chí để cho chúng ta dọc theo dấu vết của Dị Linh tộc tới đây... Kết quả, liền tiến vào cạm bẫy của đối phương!
Giang Nguyên lạnh lùng cười cười:
- Những thứ này... Ngươi giải thích thế nào?
- Hắn vừa nói như vậy, thật đúng là...
- Lúc trước ta còn không có chú ý, Giang chiến sư vừa nói, vị Lạc sư này quả nhiên có chút không đúng!
- Mới đầu không nói muốn tới di tích, đột nhiên gia nhập, ta đã cảm thấy có vấn đề, hiện tại xem ra quả nhiên có chuyện ẩn ở bên trong...
- Nhìn xem nàng trả lời thế nào đi...
Rầm ào ào!
Nghe xong Giang Nguyên phân tích, mọi người biến sắc, đồng loạt lui về phía sau mấy bước, chung quanh Lạc Nhược Hi lập tức trống ra một vòng tròn.
- Ngươi cảm thấy ta là gian tế?
Không nghĩ tới đối phương chỉ đầu mâu về phía mình, đôi mi thanh tú của Lạc Nhược Hi nhíu lại.
- Đúng vậy, ngụy trang ở bên người chúng ta, từng bước một mang bọn ta đi vào cạm bẫy, nhưng không có phát hiện, Thanh Điền nhất mạch, có được loại năng lực cùng thực lực này, chỉ sợ cũng chỉ có cường giả bên truyền thuyết, thần long kiến thủ bất kiến vĩ kia! Nếu ta đoán không sai...
Giang Nguyên lạnh lùng nhìn chăm chú, hai mắt như điện nói:
- Ngươi chính là Thiên Diệp Vương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.