Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1969: Cạm bẫy (1)




Chỉ cần ở Hồng Viễn Thành ngây ngốc một đoạn thời gian đều biết rõ tầm quan trọng của Thánh Vực Bồ Đề Thụ đối với hoàng thất Ngọc gia, có thể nói là gốc rễ lập quốc, đừng nói cho mượn, liếc mắt nhìn cũng rất khó.
Hiện tại Trương Huyền tiện tay lấy ra cả cây, cũng khó trách mọi người suy nghĩ lung tung.
- Đương nhiên không phải, đây là ta trồng...
Không nghĩ tới mọi người nghĩ mình xấu xa như vậy, Trương Huyền dở khóc dở cười.
Cái này tự nhiên không phải cây của hoàng thất, mà là dùng Bồ Đề quả đào tạo thành, một mực gieo trồng ở trong tổ ong, lúc này là dùng đại lực lượng lấy ra.
Nghe được không phải ăn trộm, mọi người nhẹ nhàng thở ra, như vậy sẽ không khiến cho Danh Sư Đường cùng thế lực địa phương kết oán rồi.
- Ta thử một chút, có hiệu quả hay không...
Sau khi kinh ngạc, mọi người tràn đầy hưng phấn, Ngô sư tiến về phía trước một bước.
Lực lượng của pháp bảo Linh Hồn, có thể ngăn cản Hắc Yên Trần Sa chỉ là suy đoán, cụ thể có thể thành công hay không, lại không ai biết.
Nói xong, tiếp nhận Bồ Đề Thụ ở trên tay Trương Huyền, chân khí tuôn ra, bàn tay nâng lên, thân cây cực lớn lơ lửng ở trên đỉnh đầu, lực lượng Linh Hồn ở chỗ mi tâm dọc theo rễ cây tràn vào trong, để cho thân cây tản mát ra hào quang óng ánh ôn nhuận.
Bồ Đề Thụ không chỉ có thể bồi dưỡng hồn phách, rót hồn lực vào trong đó, cũng có thể làm cho nó phát huy ra uy lực cường đại.
Nhấc chân đi tới.
Bão cát màu đen bay phất phới, Bồ Đề Thụ bao phủ Ngô sư, đi vào trong đó, hào quang ấm áp lập tức chắn bão cát ở bên ngoài, giống như Lạc Nhược Hi nói, pháp bảo Linh Hồn quả nhiên có hiệu quả với trận pháp trước mắt.
- Thật tốt quá!
- Đoán chừng Dị Linh tộc đã sớm biết có cửa khẩu này, nên sớm chuẩn bị loại Pháp bảo Linh Hồn, mới có thể không nhìn cát bụi đi vào trong.
- Đã có thứ này, chúng ta cũng có thể nhẹ nhõm thông qua...
Chứng kiến thành công, ánh mắt mọi người đều sáng rực lên.
Trương Huyền cũng nhẹ gật đầu, cho tới giờ khắc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
Khó trách Vưu Hư nghe theo Dị Linh tộc phân phó, tiêu phí cực lớn, bốc lên nguy hiểm bị phát hiện, đi độc chết Thánh Vực Bồ Đề Thụ của hoàng thất, lúc trước một mực không rõ, vì sao phải vẽ vời cho thêm chuyện, hiện tại mới biết... Là vì phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.
Chỉ cần Bồ Đề Thụ chết, coi như các Danh Sư biết có Hắc Yên Trần Sa, cũng không có bất kỳ biện pháp nào, lực bất tòng tâm.
Bất quá nghìn tính vạn tính, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ đến, Trương Huyền không chỉ thành công cứu sống Bồ Đề Thụ, còn lấy được Bồ Đề quả, gieo trồng thành công.
Trong lúc vô tình trợ giúp hoàng thất, lại làm ra tác dụng mấu chốt.
Trong lòng đang cảm khái, chỉ thấy Ngô sư đi vào cát bụi, lần nữa đi ra.
Lúc này hắn không có hưng phấn như mọi người, sắc mặt có chút trắng bệch, đặt Bồ Đề Thụ ở dưới đất, cười khổ nói:
- Linh Hồn rót vào Bồ Đề Thụ, hoàn toàn chính xác có thể ngăn cản bão cát, hơn nữa phạm vi bao phủ đủ để chúng ta đồng thời đi vào... Nhưng mà thứ này tiêu hao hồn lực thật sự quá lớn, lấy thực lực của ta bây giờ, chỉ có thể vào hơn 100m sẽ tiêu hao sạch sẽ...
- Hơn 100m?
Tất cả mọi người đều nhíu mày.
Hắc Yên Trần Sa trước mắt, bao phủ phạm vi vài dặm, nếu như chỉ có thể vào chừng một trăm mét, vậy không khác gì vô dụng.
Ngô sư là cường giả Thánh Vực tứ trọng, ở trong mọi người, Linh Hồn là cực kỳ cường đại, hắn cũng chỉ có thể đi gần như vậy, những người khác càng không cần phải nói...
Chẳng lẽ thật vất vả tìm được Pháp bảo Linh Hồn, có phương pháp giải quyết Hắc Yên Trần Sa, kết quả lại bởi vì hồn lực không đủ, lần nữa dừng bước ở đây?
- Ta tới thử xem...
Trương Huyền trảo một cái, đặt Bồ Đề Thụ ở trên không mọi người, chỗ mi tâm phun ra hồn lực mênh mông.
Cảm thụ tiêu hao, liền cười nhạt một tiếng:
- Tất cả mọi người theo sát dưới tàng cây, không nên thoát ly phạm vi...
Nói xong, dẫn đầu đi tới khu vực cát bụi.
Mọi người nhìn nhau, thấy hắn tự tin như thế, cũng không dám do dự, theo chặt ở phía sau.
Vừa tiến vào trong đó, lập tức cảm thấy bão cát màu đen cuốn tới, tựa hồ muốn thôn phệ tánh mạng, rơi vào trên quang mang do Bồ Đề Thụ bao phủ, phát ra thanh âm đùng đùng.
Cảm nhận được cát bụi hoàn toàn không thể công kích, Trương Huyền nhẹ nhàng thở ra, hai mắt tỏa ánh sáng.
Hồn lực vô hình vô chất, dựa theo tình huống bình thường, phòng ngự hẳn kém chân khí rất nhiều, kết quả lại có thể ngăn cản gió bụi trước mắt, thật sự là một vật khắc một vật, rất nhiều chuyện không thể dùng lẽ thường giải thích.
- Kiến thức của Lạc sư không khỏi quá nhiều đi... Nàng thật chỉ là một vị Danh Sư lục tinh?
Vừa đi về phía trước, Trương Huyền vừa lặng lẽ nhìn về phía nữ hài cách đó không xa.
Vô luận là nhìn ra không gian trận pháp, hay Pháp bảo Linh Hồn có thể ngăn cản cát bụi, đám người Ngô sư, Hàn Hội trưởng đều không biết rõ tình hình, nàng lại có thể nói ra, kiến thức rộng rãi làm cho người kinh ngạc.
- Đây là thực lực của hậu nhân Thánh Nhân quý tộc sao? Nếu quả thật có nội tình như này, Viên Đào về gia tộc, đúng là lựa chọn tốt nhất...
Trong lòng suy tư.
Lúc trước Viên Đào trở lại Viên gia, hắn còn có chút không nỡ, hiện tại xem ra, hẳn là lựa chọn tốt nhất, có thể kích hoạt huyết mạch rất nhanh, để cho thực lực bạo tăng.
Đã có Bồ Đề Thụ bảo vệ, mọi người không còn lo lắng, bất quá đi một lát, liền phát hiện không đúng, từng cái nhìn về phía thanh niên đang khống chế Bồ Đề Thụ kia, tràn đầy kinh hãi.
Cho đến trước mắt, đã đi hơn ba trăm mét, gia hỏa này lại không có cảm thấy mệt mỏi, thậm chí còn có chút thất thần... Tinh Thần lực không có tập trung... hồn lực cũng không khỏi quá hùng hậu đi?
Nhất là Ngô sư, càng trợn mắt há hốc mồm.
Hắn đích thân thể nghiệm qua bão cát đáng sợ, Linh Hồn tiêu hao sạch sẽ cũng đi không được bao xa... Vị Trương viện trưởng này, dưới tình huống che chở mọi người, tiêu hao càng lớn, đi ba trăm mét lại không có cảm thấy mệt mỏi...
Tòng Thánh lại có hồn lực mạnh mẽ hơn cường giả Thánh Vực tứ trọng, để cho hắn khó mà tin được.
- Gia hỏa này chính là quái thai...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.