Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1964: Chém giết Ngọc Diệp Vương (2)




- Ngươi là Nhân tộc? Chẳng lẽ, chẳng lẽ, ngươi mới là Thiên Nhận Danh Sư kia?
Thân thể cứng đờ, đồng tử của Ngọc Diệp Vương co rút lại.
Thiên Nhận Danh Sư, là tồn tại thiên địa cũng nhận thức, loại người này số mệnh gia thân, làm sao có thể bị đơn giản bắt được, đến bây giờ còn hôn mê bất tỉnh? Kết hợp với lúc trước gia hỏa này nhất định muốn đứng ở trong hào quang... Rất dễ dàng suy đoán ra chân tướng.
- Cân nhắc thoáng một chút, làm tôi tớ của ta đi!
Không trả lời hắn, Trương Huyền thản nhiên nói.
Sự tình Thiên Nhận Danh Sư, liên lụy quá lớn, ở Danh Sư Đường hắn cũng không thừa nhận, huống chi đối mặt một Dị Linh tộc.
- Để cho ta làm tôi tớ? Nằm mơ... Bất quá, có thể chết ở trên tay một vị Thiên Nhận Danh Sư, ta cũng nhận!
Ngọc Diệp Vương cười lạnh một tiếng, lắc đầu, trong mắt Khôi Lỗi chảy ra chất lỏng màu vàng, sau đó trùng trùng điệp điệp té ngã trên đất.
- Ngươi...
Vội vàng đi tới trước, lúc này mới phát hiện, gia hỏa kia đã đoạn tuyệt hô hấp.
Nguyên Thần bị nhốt ở trong Khôi Lỗi, trốn không thoát, lại không có phương pháp tự bạo, càng không muốn mình bị khuất nhục, gia hỏa này cũng đủ quả quyết, lại lựa chọn tự sát!
- Rất quyết đoán, hơn nữa rất trung tâm với Dị Linh Tộc...
Trương Huyền lắc đầu.
Biết rõ không thể trốn, lựa chọn tự sát, mặc dù Ngọc Diệp Vương này có chút vì tư lợi, không nhìn đồng bạn chết sống, nhưng ở vấn đề hiệu trung với Dị Linh tộc, lại không thể bàn cải.
- Chỉ là... Lãng phí một Khôi Lỗi của ta!
Cúi đầu nhìn Khôi Lỗi nằm trên mặt đất, Trương Huyền đau lòng không thôi.
Nguyên thần của đối phương quá mạnh mẽ, tuy bằng vào Thiên Đạo chân khí có thể phong tỏa, không cách nào chạy ra, nhưng đối phương tự sát, cũng triệt để phá hủy kết cấu bên trong Khôi Lỗi, bảo vật thật vất vả tấn thăng đến Thánh Vực tam trọng, tương đương với triệt để phế đi.
- Bất quá, bảo bối của hai Vương giả thật nhiều, không nói cái khác, chuôi trường đao cùng trường thương này đều đạt đến Thánh Khí, mặc dù chỉ là hạ phẩm, nhưng cũng không tệ...
Khôi Lỗi hỏng mất, lấy năng lực luyện khí của hắn, bề ngoài giống như… không tu bổ được, bất quá, giết được hai người này cũng không chịu thiệt.
Hắn chỉ tổn thất một Khôi Lỗi, nhưng bảo vật trên thân hai người này lại nhiều lắm.
Trường đao và trường thương lúc trước giao chiến, liền đạt đến Thánh Khí.
Huống chi Ngọc Diệp Vương còn có vô số vật phẩm tế tự, cùng với tế đàn cổ quái kia.
- Thu lại nói sau...
Không thèm nghĩ cái khác nữa, trước thu Không Gian giới chỉ mà hai người lưu lại, lúc này Trương Huyền mới đi tới chỗ Lôi Nguyên Châu.
Thứ này bị Thạch Diệp Vương luyện hóa nắm trong tay, bất quá tay của hắn bị chém đứt, rơi ở trên mặt đất cách đó không xa, tản mát ra hào quang lấp lánh.
Đi tới trước mặt, bàn tay nhẹ nhàng chạm đến.
Đùng đùng!
Còn chưa chạm được, liền cảm thấy đau đớn nóng rực, vô số lôi điện bổ tới, tựa hồ muốn đốt hắn thành tro bụi.
Thân thể nhoáng một cái, tránh thoát công kích, khóe miệng Trương Huyền co lại.
Lôi Nguyên Châu này rất tốt, rất cường đại, nhưng lấy thực lực của hắn bây giờ, căn bản không cách nào tới gần, chớ nói chi là luyện hóa.
- Ném bảo vật lợi hại như vậy, phung phí của trời cũng không tốt a...
Xoa xoa mi tâm.
Không gặp thì thôi, đã nhìn thấy, lại cách không xa, không lấy đi bảo vật như vậy, thật sự là xin lỗi chính mình.
- Thử cách này xem...
Xoắn xuýt một lát, đột nhiên ánh mắt sáng lên, bàn tay trảo một cái, nắm nhục thân của Thạch Diệp Vương ngăn ở trước mặt, lần nữa chậm rãi đi tới Lôi Nguyên Châu.
Đùng!
Tựa hồ cảm giác được có sinh mạng tới gần, lôi điện kéo tới, bất quá đều bị nhục thân của Thạch Diệp Vương chắn ở bên ngoài.
Một lát sau, Trương Huyền đi tới, bàn tay nhẹ nhàng sờ.
Rặc rặc!
Trong đầu mới hô lên thiếu sót, sau một khắc liền bay ra ngoài, toàn thân cứng ngắc, đầu tóc dựng lên, phả ra khói xanh, y phục trên người cũng bị phá thành mảnh nhỏ.
- Cái này... Uy lực quá lớn...
Nửa ngày sau hắn mới hồi phục tinh thần.
May mắn Vu Hồn trải qua lôi điện rèn luyện, trở nên càng mạnh hơn nữa, nhục thân lại đạt đến Thánh Khí, nếu không, lần này coi như không chết, cũng phải nằm mấy ngày, không cách nào nhúc nhích.
- Nhìn xem có biện pháp nào không, dưới tình huống thực lực không đủ, cũng có thể luyện hóa...
Biết rõ thực lực của hắn bây giờ còn chưa đủ, Trương Huyền không có uể oải, mà nhìn vào Thư Viện.
Vừa rồi chạm đến, hô lên thiếu sót, dù cực kỳ chật vật, nhưng đã hoàn thành mục đích, có kế sách đối ứng.
Quả nhiên, theo ý nghĩ của hắn, một quyển sách trên kệ bay tới, rơi vào lòng bàn tay.
Tiện tay mở ra xem.
- Lôi Nguyên Châu, chỗ Lôi Đình tụ tập thai nghén sinh ra, có thể trở thành căn cơ của trận pháp, khống chế Lôi Đình chi hải đại trận...
Nội dung trên thư tịch, giống như dòng nước chảy vào trong đầu, qua một lát thời gian, đã biết thiếu sót của thứ này.
- Thì ra là thế... Lấy thực lực của ta bây giờ, cũng có thể luyện hóa, nhưng muốn sử dụng liền khó khăn, trừ khi đạt đến Nguyên Thần Cảnh...
Hiểu rõ xảy ra chuyện gì, Trương Huyền cười khổ.
Lôi Đình chi hải này, giống như lúc trước đoán, là một đại trận cấp tám, chỉ có Nguyên Thần mới có thể khống chế, coi như hắn biết rõ thiếu sót của Lôi Nguyên Châu, có thể thuận lợi luyện hóa, nhưng muốn triệt để khống chế đại trận, để cho mình sử dụng, lại làm không được.
- Được rồi, không nghĩ nhiều như vậy, trước luyện hóa lại nói...
Không đi xoắn xuýt vấn đề này, Trương Huyền nhìn về phía viên cầu cách đó không xa, ánh mắt thả ra hào quang.
Hiện tại không thể dùng, về sau thực lực gia tăng lên lại dùng vẫn kịp, sát trận cấp tám... là thứ tốt có thể ngộ nhưng không thể cầu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.