Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1960: Tự giết lẫn nhau (2)




Ngay từ đầu chỉ sợ đối phương đã không có ý định hợp tác với hắn, mà là cố ý che giấu bản thân, dẫn tới mình và Ngọc Diệp Vương tự giết lẫn nhau.
Lời thề vừa rồi, chỉ là không thể xuất thủ với đối phương, nếu như Ngọc Diệp Vương giết mình, cũng không tính không tuân theo quy định.
Hơn nữa, hai người bọn họ, mặc kệ người nào chết, người sống, vì cam đoan vị Thiên Nhận Danh Sư kia bị khống chế tốt hơn, cũng không dám giết hắn... Nói cách khác, vô luận bọn hắn ai thắng ai thua, lợi đều là gia hỏa này.
Tâm cơ thật đáng sợ.
- Không được, không thể để cho gia hỏa này thực hiện được...
Rõ những thứ này, Thạch Diệp Vương cắn răng, ngăn trở đối phương luân phiên công kích, vội vàng truyền âm qua.
- Ngọc Diệp Vương, đừng trúng kế châm ngòi ly gián của gia hỏa này, hắn là để cho chúng ta tự giết lẫn nhau...
- Tự giết lẫn nhau?
- Đúng vậy, công lao của Thiên Nhận Danh Sư rất lớn, hoàn toàn có thể nói, là ba người chúng ta cùng chung phát hiện, không cần phải bởi vì chút việc nhỏ này, mà tổn thương hòa khí...
Thấy hắn công kích có chút dịu lại, Thạch Diệp Vương nhẹ nhàng thở ra, vội vàng nói.
- Ân...
Chần chừ một chút, Ngọc Diệp Vương đang muốn nói chuyện, đột nhiên cảm thấy hậu tâm mát lạnh, một đạo kiếm quang chẳng biết lúc nào từ phía sau đâm tới.
Tia sáng này đối diện chính xác một lỗ thủng trên thân thể của hắn, khiến người ta khó có thể phòng bị.
Vù vù!
Vội vàng lóe lên, tránh thoát công kích, dù vậy, phía sau lưng cũng bị thương, máu tươi chảy đầm đìa.
Xoay đầu lại, liền chứng kiến Tử Diệp Vương đang cầm bảo kiếm, sau khi đâm trúng mình, liền chạy trốn ra ngoài mấy chục thước, trong mắt tràn đầy hưng phấn, đồng thời lớn tiếng la lên:
- Thạch Diệp Vương, ngươi nói quả nhiên không sai, mệnh môn của hắn ngay ở chỗ này...
- Đáng giận!
Da đầu của Ngọc Diệp Vương nổ tung.
Còn tưởng rằng Thạch Diệp Vương nói với hắn là lời nói thật, không nghĩ tới chỉ vì hấp dẫn bản thân chú ý, để cho người sau đánh lén, tức giận gào thét lần nữa, một chưởng đánh tới Trương Huyền, cùng thời khắc đó đại đao lần nữa chém về phía Thạch Diệp Vương.
- Ta...
Không nghĩ tới đối phương vừa mới tin tưởng bản thân, Tử Diệp Vương sẽ tới một chiêu như vậy, Thạch Diệp Vương phát điên.
Gặp qua không biết xấu hổ, nhưng chưa thấy qua không biết xấu hổ như vậy...
Ngươi dẫn ra tai họa, để cho ta tới gánh trách nhiệm... Không nên chơi người như vậy a!
Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Tử Diệp Vương đã chạy ra phạm vi công kích của đối phương, lần nữa hai tay ôm ngực, bộ dáng xem náo nhiệt.
Tức giận sắp thổ huyết, Thạch Diệp Vương biết rõ tiếp tục giải thích cũng không có tác dụng, Ngọc Diệp Vương đã không tin mình, đành phải nghiến răng tới đối chiến.
Oanh oanh oanh!
Tuy thực lực của Ngọc Diệp Vương mạnh hơn Thạch Diệp Vương, nhưng người sau phòng ngự vô địch, hơn nữa luyện hóa Lôi Nguyên Châu, khống chế Lôi Đình đại trận, hắn lại bị đánh lén trọng thương, muốn chiến thắng, không dễ dàng như vậy.
Cả hai đánh khó phân thắng bại, toàn bộ Cổ Thành ở dưới công kích cuồng bạo, liên tục sụp xuống, biến thành từng mảnh phế tích.
- Lợi hại...
Chứng kiến tình cảnh hai người giao chiến, Trương Huyền duỗi ra ngón cái, tràn đầy tán thưởng.
Không hổ là Thượng Ngũ Vương trong thập đại Vương giả, từng cái đều cường đại đến đáng sợ.
Sức chiến đấu của hắn bây giờ, chiến đấu với Thánh Vực nhị trọng đỉnh phong, có thể đơn giản chém giết, nhưng gặp được người mạnh như thế, có thể chạy bao xa thì chạy.
Đừng nói chiến đấu, coi như ảnh hưởng của chiến đấu, cũng chống chọi không được.
Kèm theo thời gian chuyển dời, chiến đấu càng ngày càng hung mãnh.
Dựa theo đạo lý, Thạch Diệp Vương phòng ngự cường đại, lại nắm giữ Lôi Đình đại trận, đối phương có lẽ chống chọi không được mới phải, nhưng kết quả là song phương đánh cho khó phân thắng bại, chẳng phân biệt được cao thấp.
Bất quá, Thạch Diệp Vương dù sao nắm trận pháp trong tay, ở trong trận pháp, có thể triển khai lực lượng cũng càng cường đại hơn, Ngọc Diệp Vương bị thương càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nặng, rõ ràng có chút chống đỡ hết nổi.
- Đáng giận... Ta đồng quy vu tận với các ngươi...
Biết rõ tiếp tục nữa, tất nhiên sẽ bị đối phương chém giết, gào rú một tiếng, lực lượng trong cơ thể Ngọc Diệp Vương bành trướng, hư ảnh sau lưng đột nhiên biến lớn, như xé rách gông cùm xiềng xích nào đó, nhảy ra ngoài.
- Nguyên... Nguyên Thần xuất khiếu!
Đồng tử của Trương Huyền co rụt lại.
Loại tình huống này, hắn ở trên thân Thủy Diệp Vương nhìn thấy qua.
Gia hỏa này bị bản thân giết chết, dưới sự phẫn nộ, sử dụng bí pháp, Nguyên Thần xuất khiếu tiến hành công kích mình... Chỉ tiếc không có thành công mà thôi!
Ngọc Diệp Vương bị thương càng ngày càng nặng, tựa hồ biết rõ sớm muộn gì cũng sẽ bị giết, vì vậy vận dụng bí pháp đặc thù, Nguyên Thần ly thể.
Như vậy sau đó, coi như không chết, cũng trọng thương rớt cấp, nhưng mà đối thủ giao chiến với hắn, nhất định sẽ bị chém giết.
- Nguyên Thần cường đại, một khi Thạch Diệp Vương bị giết, ta khẳng định cũng khó có thể may mắn thoát khỏi... Trước tìm một chỗ ẩn giấu lại nói...
Biết rõ gia hỏa này thi triển ra tuyệt chiêu, nhất định là nắm quyết tâm hẳn phải chết, Trương Huyền nhíu mày.
Hắn chính là tọa sơn quan hổ đấu, vạn nhất bị gia hỏa này trước khi chết cắn lên một cái liền nguy rồi.
Đang định ẩn núp đi, tránh né chiến đấu, chỉ thấy một bóng người lảo đảo đứng lên.
Một bên đứng dậy, một bên lắc đầu.
Đúng là Phùng Huân, thể chất của gia hỏa này quá mạnh mẽ, hôn mê một lát, lại có thể tỉnh lại.
- Xảy ra chuyện gì... Ta đang ở đâu?
Nói thầm một tiếng, vừa mở mắt, chỉ thấy một cục gạch thẳng tắp rơi xuống, hung hăng nện ở trên đầu.
Lạch cạch!
Mí mắt khẽ đảo, Phùng Huân lần nữa ngất đi, vẻ mặt u oán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.