Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1956: Uống máu ăn thề (2)




- A?
Thạch Diệp Vương có chút kỳ quái.
Loại công lao này tự nhiên là độc chiếm tốt nhất, nhiều người, liền chia nhiều a.
- Thực lực của ta, ở trong thập đại Vương giả, không tính là cái gì, vạn nhất có người ham muốn công lao, coi như muốn phản kháng, cũng phản kháng không được. Lại nói, công lao của Thiên Nhận Danh Sư, thật sự quá lớn, ta một người cũng hưởng thụ không hết, có người lẫn nhau chiếu ứng, sẽ an toàn hơn không ít... Cớ sao không làm?
Trương Huyền gật đầu.
- Cái này...
Thạch Diệp Vương trầm tư.
Đối phương nói không sai, công lao bắt Thiên Nhận Danh Sư xác thực rất lớn, chỉ bằng vào thực lực của người này, muốn độc chiếm, nhất định là không cách nào làm được.
Có thể lôi kéo bản thân, sẽ an toàn hơn không ít.
Đương nhiên, mấu chốt nhất là, bằng vào thực lực của hắn, trong tộc xác nhận tin tức, cho ban thưởng, còn nghĩ biện pháp đối phó gia hỏa này, sẽ không dễ dàng nữa.
- Ta phải làm như thế nào, ngươi mới có thể tin tưởng?
Không ngừng bao lâu, Thạch Diệp Vương liền nghĩ rõ, nhìn lại.
- Rất đơn giản, ta chỗ này có rượu, ta và ngươi uống máu ăn thề, hướng Linh Thần thề, cam đoan ai cũng không thể tổn thương người nào, ta tự nhiên sẽ tin tưởng ngươi!
Cổ tay khẽ đảo, một bình rượu ngon xuất hiện ở trong lòng bàn tay, Trương Huyền nhìn lại.
- Uống máu ăn thề?
Thạch Diệp Vương chần chờ.
- Đúng vậy, ta khuyên ngươi mau chóng cân nhắc, một khi Ngọc Diệp Vương tới, biết thân phận của hắn, ta sợ, hắn sẽ sinh ra sát tâm, đồng thời xuất thủ với chúng ta...
Trương Huyền nói.
Tiền tài động nhân tâm, Danh Sư còn không thể ngoại lệ, huống chi Dị Linh tộc, không có chút nguyên tắc nào.
Nếu như để Ngọc Diệp Vương biết gia hỏa trước mắt là Thiên Nhận Danh Sư, vô cùng có khả năng sẽ độc chiếm công lao, ra tay với hai người bọn họ.
Mấu chốt nhất là... nếu gia hỏa này đào ngũ về phía đối phương, chỉ sợ bị cô lập chỉ có là mình.
- Tốt, ta đáp ứng!
Ánh mắt lóe lên, Thạch Diệp Vương làm ra quyết định.
Bản tính của thập đại Vương giả, hắn biết rất rõ ràng, nhất là Ngọc Diệp Vương, tham lam hung tàn, thật có khả năng làm ra sự tình gà nhà bôi mặt đá nhau.
Bằng vào thực lực của hắn, hai người bọn họ liên thủ, cũng chưa hẳn có thể chống chọi.
- Vậy thì bắt đầu đi!
Thấy hắn đáp ứng, Trương Huyền cũng không nhiều lời, lấy ra máu tươi, nhỏ ở trong hồ lô, bàn tay run lên, ném tới.
Tiện tay tiếp nhận, thần thức của Thạch Diệp Vương lặng lẽ tiến nhập trong đó, nhìn rõ ràng thật là rượu ngon, không có xen lẫn bất kỳ vật gì, lúc này mới yên tâm lại, cắn nát ngón tay, nhỏ một giọt máu tươi tiến nhập trong đó.
- Uống đi!
Uống máu xong, Trương Huyền khoát tay áo.
- Tốt!
Thạch Diệp Vương giơ hồ lô lên, vừa định uống, chớp mắt, dừng lại một chút:
- Ngươi tới trước!
Liếc nhìn đối phương, Trương Huyền biết rõ hắn lo lắng cái gì, lười để ý đến, tiếp nhận hồ lô, trực tiếp uống hai ngụm lớn.
Thấy hắn uống hết, tựa hồ không có bất cứ vấn đề gì, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, Thạch Diệp Vương cũng tiếp nhận uống vài ngụm, giơ lên bàn tay thề với trời.
- Ta Thạch Diệp Vương, thề với Linh Thần, nguyện ý cùng Tử Dạ Vương kết minh, từ nay về sau giúp đỡ nhau, vĩnh viễn là huynh đệ, không sinh nhị tâm...
- Ta Tử Diệp Vương, cũng thề với Linh Thần, nguyện ý cùng Thạch Diệp Vương kết minh...
Thấy hắn phát ra lời thề, Trương Huyền theo sát phía sau.
Dù sao hắn lấy tên Tử Diệp Vương thề, cùng hắn nửa xu quan hệ cũng không có.
- Ta và ngươi kết minh, một khi Ngọc Diệp Vương sinh ra tâm tư khác, mong có thể liên hợp chung một chỗ, nhất trí đối ngoại...
Trương Huyền nhìn qua.
- Yên tâm đi!
Thạch Diệp Vương nhẹ gật đầu.
Thiên Nhận Danh Sư thật sự quá hiếm, mà chỉ có Ngọc Diệp Vương có phương pháp kiểm tra đo lường, nếu không, chắc chắn sẽ không để tên kia tới đây.
Chờ một lát, một khi xác nhận là thật, người sau không có tâm tư khác thì thôi, thật sự có... Không ngại chém giết!
- Như vậy, chờ xác nhận vị này thật sự là Thiên Nhận Danh Sư, Ngọc Diệp Vương thật có tâm tư khác, ngươi xem ánh mắt của ta làm việc...
Trầm tư một lát, Thạch Diệp Vương nhìn qua.
Uống máu ăn thề, lại hướng Linh Thần thề, đối với vị trước mắt này, tuy làm không được trăm phần trăm tín nhiệm, nhưng càng có khuynh hướng hắn.
- Tốt!
Trương Huyền nhẹ gật đầu nói:
- Một lát nữa, xác nhận thân phận, ta tiến hành thăm dò hắn, nếu không nói cái gì thì thôi, nếu muốn giết người... hy vọng Thạch Diệp Vương, có thể giải quyết dứt khoát, lập tức xuất thủ! Bây giờ chúng ta là châu chấu buộc ở trên một sợi dây thừng, vinh nhục cùng nhau.
- Ân!
Thạch Diệp Vương nhẹ gật đầu, hai người đang muốn nói chuyện, chợt nghe không trung dồn dập nổ vang, một thân ảnh cao lớn bay tới.
- Thạch Diệp Vương, không biết ta có chính sự càng trọng yếu phải làm sao? Gấp gáp tìm ta như vậy làm gì?
Rầm ào ào!
Một Dị Linh tộc cường đại rơi ở trên mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.