Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1952: Thạch Diệp Vương đáng sợ (2)




Ầm ầm!
Sóng khí hùng hậu quét sạch tới, cùng kiếm quang của Phùng Huân đụng một cái, người sau giống như thiết chùy đụng phải bát sứ, từng khúc vỡ vụn.
Bành!
Lực lượng còn lại đánh vào ngực Phùng Huân, để cho hắn bay ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất, một ngụm máu tươi điên cuồng phun ra.
Thực lực chênh lệch thật sự quá lớn, chỉ một chiêu đã bị đánh bay.
- Thật mạnh!
Đồng tử của Trương Huyền co rụt lại.
Thập đại Vương giả, hắn đã gặp sáu cái, hơn nữa hầu như đều chết ở trên tay hắn, tuy đều là cường giả Thánh Vực tứ trọng, nhưng so sánh với vị trước mắt này, căn bản không có ở một cấp bậc.
Khó trách Thượng Ngũ Vương bài danh thứ tư, lại để cho Tử Dạ Vương vừa nghe đến tên cũng không ngừng run rẩy, quả nhiên cường đại đáng sợ.
Bất quá, cường thịnh trở lại cũng phải chiến đấu.
Nắm Băng Vũ Kiếm ở trong tay, ở giữa không trung xoay nửa vòng tròn, giống như Phùng Huân đâm tới.
Chỉ là... Hắn công kích không phải Thạch Diệp Vương, mà là Lôi Nguyên Châu.
Hiện tại chủ yếu nhất là ngăn cản đối phương luyện hóa món bảo vật này, công kích đối phương, hoàn toàn có thời gian hóa giải, thừa dịp bất ngờ mà nói, có lẽ có thể thành công.
Ô ô!
Một kiếm này, hắn dùng hết toàn lực, chân khí trong cơ thể giống như nước lũ, phối hợp lực lượng nhục thân cùng Linh Hồn, vạch phá không khí, phát ra thanh âm nức nở nghẹn ngào, tựa như muốn xé rách không gian.
Đây là Kiếm pháp công kích cường đại nhất của hắn, so với vừa rồi Phùng Huân công kích, cũng không chút nào yếu.
- Không biết sống chết!
Nhìn ra mục đích của hắn, ánh mắt của Thạch Diệp Vương nheo lại, cũng không thấy có động tác dư thừa, duỗi ra hai ngón tay, nhẹ nhàng búng một cái.
Bành!
Chỉ cảm thấy hổ khẩu chấn động, Băng Vũ Kiếm trong tay Trương Huyền rút cuộc cầm không được, bay ngược ra ngoài, chọc ở trên tường cách đó không xa, mà hắn thì giống như Phùng Huân, phun ra máu tươi, người đang ở giữa không trung cưỡng ép biến hướng, bàn tay vỗ mặt đất, thật vất vả mới ổn định thân hình.
Trong mắt tràn đầy kinh hãi.
Thực lực của người này so với trong tưởng tượng còn muốn đáng sợ, hắn dùng hết toàn lực, không nghĩ tới ngay cả một ngón tay của đối phương cũng không ngăn trở được.
Không có tiếp tục tới trước, vội vàng lật ra thư tịch trong đầu.
Vừa rồi chiến đấu, bức đối phương thi triển ra Võ kỹ, đã có giới thiệu.
- Thạch Diệp Vương, Thanh Điền thập đại Vương giả, một trong Thượng Ngũ Vương, tu vi Thánh Vực tứ trọng đỉnh phong, phòng ngự vô địch... Khuyết điểm: Thứ nhất, lúc vận chuyển công pháp, mi tâm chân khí chưa đủ; thứ hai, dưới nách mềm mại, lực lượng không cách nào...
Rất nhanh xem thư tịch một lần, Trương Huyền chẳng những không có cao hứng, ngược lại khuôn mặt càng thêm khó coi.
Thiên Đạo Thư Viện hình thành thư tịch, hoàn toàn chính xác ghi chép ra khuyết điểm của đối phương, chỉ là mi tâm, dưới nách... Những địa phương này, đều là địa phương phòng ngự nghiêm mật nhất, hơn nữa còn nhất định phải cận thân mới có thể công kích, hiện tại ngay cả trong phạm vi hai trượng xung quanh đối phương cũng không có đến, đã bị nhẹ nhõm đánh lui, biết rõ những thứ này cũng không có tác dụng!
Ầm ầm!
Đang quan sát, chợt nghe một tiếng nổ vang, cách đó không xa Thạch Diệp Vương lại vỗ xuống một chưởng.
Chưởng ấn hùng hậu, bao trùm khoảng cách mấy chục thuớc, bao phủ hắn cùng Phùng Huân ở bên trong, còn chưa tới trước mặt, cảm giác áp bách cường đại khiến cho người cảm thấy hô hấp dồn dập, khó có thể chống chọi.
- Nguy rồi!
Biết rõ chống chọi không được, bàn chân đạp mạnh, thi triển Thiên Đạo thân pháp, thẳng tắp bay ra phía ngoài.
Bành!
Còn không có bay ra phạm vi chưởng ấn, liền cảm thấy lực lượng khổng lồ xốc tới, hung hăng đánh vào trên lưng, lần nữa phun ra máu tươi, liên tục đụng sụp bảy tám vách tường, cái này mới ngừng lại được.
Giùng giằng đứng lên, trong mắt Trương Huyền tràn đầy hoảng sợ.
May mắn nhục thân vừa mới tiến bộ, nếu không lần này, không chết cũng bới một lớp da!
Tuy hắn tu luyện Phong Thánh Giải, gần đây lại tiến bộ rất lớn, nhưng mà so với Thánh Vực tứ trọng đỉnh phong chính thức, còn kém thật sự nhiều lắm, căn bản không có ở cùng một tầng thứ, hoàn toàn không thể so sánh.
- Phùng Huân đâu?
Vội vàng nhìn lại, chỉ thấy Phùng Huân cũng chật vật nằm ở cách đó không xa, sắc mặt trắng bệch, máu tươi nhuộm hồng cả vạt áo trước ngực.
Rất rõ ràng, thương thế còn muốn nặng hơn mình.
Tuy thực lực của đối phương cao hơn mình, nhưng bản lĩnh trốn chạy để khỏi chết rõ ràng không bằng, vừa rồi một chưởng kia, đại bộ phận đều bị đón đỡ, nếu không phải thân là Chiến Sư, nhục thân, chân khí, Linh Hồn vượt xa Danh Sư bình thường, chỉ sợ hiện tại đã chết rồi.
Dù vậy, toàn thân như nhũn ra, cốt cách không biết đứt gãy mấy cây, muốn động cũng không có biện pháp nhúc nhích.
- Chết hết đi!
Tiếp tục luyện hóa Lôi Nguyên Châu, Thạch Diệp Vương cười lạnh, tay còn lại lần nữa vỗ tới.
Động tác của hắn bay bổng, nhìn không có lực lượng gì, nhưng mà Trương Huyền biết rõ, một khi bị đánh trúng, nhất định phải chết không thể nghi ngờ, sợ tới mức biến sắc, dưới chân chuyển một cái, mãnh liệt lao đến Phùng Huân.
Đối phương cùng mình chung một chỗ tới, không có khả năng trơ mắt nhìn hắn chết ở trước mặt.
Rầm ào ào!
Tốc độ của Thiên Đạo thân pháp cực nhanh, thời gian nháy con mắt đi vào trước mặt Phùng Huân, bàn tay trảo một cái, đang muốn cấp tốc lui về phía sau, liền phát hiện dĩ nhiên không còn kịp rồi, chưởng ấn của Thạch Diệp Vương đã rơi xuống đỉnh đầu.
- Ngoan Nhân!
Trong lòng la hét, một cỗ sát lục chi khí tinh thuần nồng đậm trong nháy mắt vọt tới.
Tuy đều là khí tức sát lục, đối với Dị Linh tộc ảnh hưởng không lớn, nhưng đột nhiên bị quấy nhiễu, cũng có thể lùi lại một chút.
Quả nhiên, cảm nhận được thanh niên trước mắt, phóng ra sát lục chi khí cường đại như thế, vẻ mặt Thạch Diệp Vương khiếp sợ, lực lượng lòng bàn tay chậm một tia.
Vù vù!
Thừa dịp khe hở này, hắn nắm lấy Phùng Huân, trốn ra phạm vi chưởng ấn công kích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.