Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1903: Ngoặt (1)




Pháp quyết tu luyện của hắn, là đối phương thân truyền, gặp vấn đề cũng là tự mình chỉ điểm, cũng không mượn tay người khác, nguyên nhân chính là như thế, đối với vị Luyện Khí Đại Tông Sư này, luôn luôn cảm kích, cảm thấy mất đi thân phận học đồ, không tiếc mạng sống, cũng không muốn để cho đối phương bị liên lụy...
Như thế nào hiện tại đột nhiên không thừa nhận?
- Nói hưu nói vượn!
Hất ống tay áo lên, Tôn Tấn hừ lạnh:
- Ngươi chỉ là học đồ mà thôi, không phải đệ tử dự thính, càng không phải thân truyền, có tư cách gì để cho ta truyền thụ pháp quyết, còn tự mình chỉ điểm?
- Ta...
Tống Chân nhoáng một cái.
Muốn giải thích, lại không biết mở miệng như thế nào.
Lúc trước, thời điểm đối phương truyền thụ công pháp, đã từng nói qua bộ công pháp này, hết sức lợi hại, người khác biết rõ, khó tránh khỏi ngấp nghé, không muốn truyền ra ngoài... Hiện tại không thừa nhận, căn bản không có biện pháp giải thích.
Dù sao, lấy thân phận của hắn, hoàn toàn chính xác không có tư cách để cho Luyện Khí Sư lục tinh tự mình truyền thụ pháp quyết.
- Ta nuôi ngươi hai mươi năm, không biết đội ơn báo đáp, ngược lại dẫn người tới đây làm tổn thương đệ tử của ta, Tống Chân, ngươi thật to gan...
Tôn Tấn lớn tiếng quát lớn.
- Diễn sâu quá...
Thấy đối phương càng nói càng khí thế, rất có mùi vị đại nghĩa lăng nhiên, ngón tay gõ bàn, nhấc mí mắt, Trương Huyền nhìn lại:
- Được rồi, nếu không muốn nói thật, xem ra phải nghĩ biện pháp khác!
Nói xong, cong ngón búng ra.
Bành!
Tôn Tấn như bị điện giựt, bay ngược ra ngoài, trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất, máu tươi điên cuồng phun.
- Ngươi...
Không nghĩ tới đối phương sẽ trực tiếp động thủ, hơn nữa chỉ nhẹ nhàng chỉ một cái, khiến cho hắn ngăn cản không nổi, thân thể Tôn Tấn run rẩy, tràn đầy không thể tin được.
Quá kiêu ngạo rồi!
Nơi này chính là Luyện Khí Sư Công Hội!
Trực tiếp tiến đến đánh, hơn nữa xuất thủ với hắn, không hề sợ hãi, quả thực coi Công Hội không có gì!
- Như thế nào? Có thể tưởng tượng xảy ra chuyện gì không?
Dùng ống tay áo xoa xoa ngón tay, tựa hồ có chút ngại bẩn, Trương Huyền tiếp tục nhìn tới.
- Ngươi...
Tức giận sắc mặt đỏ lên, Tôn Tấn nghiến răng, chết không thừa nhận:
- Ta nói đều là sự thật!
- Sự thật?
- Đúng vậy, hắn bất quá một học đồ mà thôi, ngay cả Luyện Khí Sư nhất tinh cũng không phải, có tư cách gì để cho ta nói dối?
Ánh mắt Tôn Tấn lộ ra hung hăng, nhìn về phía Trương Huyền, phát ra gào thét:
- Còn ngươi nữa, bất kể là ai, ở Luyện Khí Sư Công Hội liều lĩnh như thế, ngươi nhất định phải chết...
Nếu như không phải sớm biết sự tình Tống Chân, nhìn bộ dáng của đối phương, khẳng định đã tin tưởng, lúc này, nhớ tới tất cả hành động của hắn, Trương Huyền không có chút đồng tình ngược lại lắc đầu, tràn đầy thất vọng:
- Xem ra, ngươi còn không muốn nói thật!
Tôn Tấn này hoàn toàn chính xác đủ giảo hoạt, biết rõ làm ra loại sự tình này, một khi điều tra, tất nhiên chịu tội không nhẹ, sớm liền chuẩn bị kỹ càng.
Chỉ cần không thừa nhận truyền thụ Tống Chân công pháp, coi như người càng lợi hại cũng không có biện pháp.
Dù sao, chỉ là bí mật truyền thụ, hiện tại nhóm học đồ này cũng chết không sai biệt lắm, muốn tìm nhược điểm cũng tìm không thấy.
Loại thủ đoạn này, muốn giấu giếm được những người khác thì thôi, muốn giấu giếm được hắn, tuyệt đối không có khả năng!
Thật muốn lại để cho hắn mở miệng, chí ít có hơn mười loại biện pháp.
Hiện tại để cho chính hắn nói, chỉ là muốn cho một cơ hội mà thôi.
- Ta nói đúng là lời thật...
Tôn Tấn ngạnh cổ, còn chưa nói xong, liền cảm thấy ngực tê rần, lại bay ngược ra ngoài, lần này thương thế quá nặng, lục phủ ngũ tạng như bị quấy phá, cả người nằm rạp trên mặt đất, sắp không đứng lên nổi.
- Như thế nào? Còn nghĩ không ra?
Trương Huyền nói.
- Coi như giết ta, cũng vô dụng... Ngươi dám giết ta, tất nhiên sẽ bị Luyện Khí Sư Công Hội đuổi giết...
Tôn Tấn quát.
Hắn biết rõ một khi thừa nhận, không chỉ thân bại danh liệt, còn có thể bị Công Hội xử tử, không thừa nhận, đối phương không có chứng cứ, không thể làm gì được.
- Nếu như muốn chết, vậy thành toàn ngươi!
Ngón tay lần nữa búng, một đạo kiếm quang thẳng tắp bay tới.
- Dừng tay!
Đúng lúc này, một tiếng hét lớn vang lên, ba lão giả râu bạc trắng thẳng tắp vọt vào, chứng kiến kiếm quang đồng thời xuất thủ.
Bọn hắn đều mặc trường bào đặc thù của Luyện Khí Sư, trên huy chương trước ngực, sáu vì sao lóng lánh chói mắt, đồng loạt ra tay, lực lượng giống nhưng sông lớn cuồn cuộn.
Oanh!
Hai bên va chạm, lực lượng tiêu tán.
Lão giả chính giữa nhướng mày, lộ ra uy nghiêm nồng đậm, tiến về phía trước một bước, nhìn chằm chằm Trương Huyền ngồi ở chủ vị, mang theo tức giận.
- Vị bằng hữu kia, tới Luyện Khí Sư Công Hội, trực tiếp xông vào, đánh một vị Trưởng lão trọng thương, đây là không để Công Hội ta vào mắt, hay không để chức nghiệp Luyện Khí Sư vào mắt?
- Hắn là... Chung hội trưởng...
Cổ Tống Chân nhịn không được co rút lại, sợ Trương Huyền không biết, lặng lẽ truyền âm.
- Chung hội trưởng?
- Ân, Chung hội trưởng Chung Minh Xuân, là cường giả Thánh Vực nhất trọng đỉnh phong, càng là Luyện Khí Sư lục tinh đỉnh phong... Thực lực so với Danh Sư Đường Đường chủ còn mạnh hơn vài phần, coi như là mạnh nhất...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.