Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1884: Lạc Nhược Hi thỉnh cầu (2)




- Ngươi cũng muốn đi?
Trương Huyền sững sờ, nhìn về phía nữ hài cách đó không xa.
- Ân!
Lạc Nhược Hi mỉm cười:
- Cái di tích này nếu như nói thần bí như thế, làm Danh Sư, tự nhiên muốn đi nhìn một cái!
- Thế nhưng... Chúng ta đối với di tích này, cái gì cũng không biết, coi như là Ngô sư, cũng không dám cam đoan an toàn...
Vẻ mặt Mộc sư tràn đầy lo lắng.
Di tích Hỏa Nguyên Thành, Thanh Nguyên Danh Sư Đường hoàn toàn không biết gì cả, năm đó đám người Hồng Viễn học viện lão Viện trưởng đi vào, vừa đi không trở về, ai cũng không biết đến cùng có bao nhiêu nguy hiểm.
Huống chi, gần đây nhận được tin tức, Dị Linh tộc cũng sẽ lẫn vào trong đó...
Có thể nói, tuyệt đối cửu tử nhất sinh, vị Lạc sư này, thân phận tôn quý, một khi xảy ra chuyện, hắn khẳng định chịu trách nhiệm không nổi.
Vừa nói, Mộc sư nhìn Trương Huyền, ánh mắt liên tục chớp chớp, ý tứ cực kỳ đơn giản, để cho hắn hỗ trợ khuyên can, liền nháy vài cái, cảm thấy vị sư thúc này đã nhận được tín hiệu, chỉ thấy vẻ mặt đối phương tràn đầy hưng phấn.
- Thật tốt quá, vậy chúng ta cùng đi, vừa vặn thời gian rất lâu không gặp ngươi rồi...
Ánh mắt Trương Huyền tỏa sáng.
Đang muốn tìm cơ hội cùng Lạc sư một mình ở chung, chợt nghe được tin tức này, quả thực bánh từ trên trời rớt xuống!
- Sư thúc...
Choáng váng, Mộc sư thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Ta để ngươi hỗ trợ khuyên can, trực tiếp nói như vậy, cũng quá không biết xấu hổ a!
Coi như ngươi thích Lạc sư, có thể biểu hiện hàm súc một ít hay không, rõ ràng như vậy... Có thể chú trọng thân phận chút được không?
- Không có việc gì, thân là Danh Sư, nếu như sợ hãi nguy hiểm, làm sao có thể trưởng thành?
Trương Huyền khoát tay áo, vẻ mặt ngạo nghễ:
- Lại nói, có ta bảo hộ, khẳng định không có chuyện gì đâu!
- ...
Vẻ mặt Mộc sư tràn đầy hắc tuyến.
Cũng bởi vì có ngươi, ta mới lo lắng... Ngươi xem ngươi ở Danh Sư Học Viện làm những chuyện hư hỏng kia, đến nơi nào cũng gà bay chó chạy...
Đổi lại những người khác, ta ngược lại yên tâm!
Đang muốn nói gì, chỉ thấy Lạc Nhược Hi khoát tay áo:
- Trương sư nói không sai, không nên khuyên can nữa...
- Vâng...
Bị nàng ngăn chặn, vẻ mặt Mộc sư tràn đầy bất đắc dĩ.
- Ngươi đã trở về, liền mau chóng lên đường đi!
Thấy hắn không nói nhiều, Lạc Nhược Hi nói.
Trương Huyền đáp một tiếng:
- Sự tình không chần chờ, hiện tại liền đi!
Học Viện cũng không có việc gì, nếu như có, đám người Mi Trưởng lão cũng có thể xử lý, lại nói khoảng cách lần trước định một tháng, chỉ còn lại có bảy tám ngày, không đi Hỏa Nguyên Thành sẽ không còn kịp rồi.
Thường xuyên ra ngoài, đồ vật đều đặt ở Không Gian giới chỉ, không có gì cần chuẩn bị, Mộc sư triệu hoán Thánh Thú phi hành, ba người thẳng tắp bay về phía Hỏa Nguyên Thành.
- Ta nghe nói đám người Triệu Bính Tuất Trưởng lão, đã dẫn theo rất nhiều người đi qua, có phải xảy ra chuyện gì hay không?
Trương Huyền nhìn về phía Mộc sư hỏi.
Chuyện này Tôn Cường nghe không hiểu, nhưng Mộc sư thân là người tham dự, khẳng định cực kỳ rõ ràng.
- Đúng là ra chút phiền toái.
Thần sắc của Mộc sư có chút ngưng trọng:
- Phong ấn ra chút biến cố, có chút bất ổn, tùy thời sẽ sụp đổ, Triệu Bính Tuất Viện trưởng dẫn người đi tới, chính là vì củng cố trận pháp, tận lực kéo dài thời gian, để cho phong ấn thuận lợi mở ra!
- Làm sao sẽ xuất hiện loại tình huống này?
Trương Huyền kỳ quái.
Cái di tích này hai năm trước liền xuất hiện qua, người Danh Sư Đường cũng chuyên môn phái người đi dò xét, luôn không có vấn đề gì, như thế nào trong lúc đó liền bắt đầu không ổn định.
- Tình huống cụ thể ta cũng không rõ lắm, bất quá khả năng có quan hệ tới Dị Linh tộc!
Nhíu mày, Mộc sư chần chừ một chút nói:
- Căn cứ Danh Sư canh giữ ở địa phương báo cáo, tựa hồ có Dị Linh tộc dẫn theo pháp bảo gì đó tới, bất quá dạo qua một vòng lại rời đi, về sau toàn bộ phong ấn liền trở nên không ổn định.
- Pháp bảo? Chẳng lẽ là thư tịch?
Trương Huyền sững sờ.
Độc Điện bị Thiên Diệp Vương cướp đi bản thư tịch kia, nghe nói chính là từ trong phong ấn này toát ra, giờ phút này Dị Linh tộc dẫn phát phong ấn chấn động, có phải là vì vậy hay không?
Ngẫm lại là vô cùng có khả năng.
Thiên Diệp Vương là Thánh Vực ngũ trọng, tốc độ phi hành cực nhanh, hắn từ Tĩnh Viễn Thành đến Danh Sư Học Viện, hao tốn mười ngày, Mà đối phương từ Độc Điện trực tiếp đi Hỏa Nguyên Thành mà nói, khả năng ngay cả năm ngày cũng không cần.
Hơn nữa, thông qua cùng Tử Diệp Vương nói chuyện phiếm, cũng biết Dị Linh tộc nắm giữ một loại lực lượng không gian, thật giống như từ trên thân Thanh Diệp Vương, Kim Diệp Vương tìm ra tế đàn, thứ này thông qua tế tự, hoàn toàn có thể Truyền Tống thư tịch hoặc một ít vật phẩm quý giá đến chỗ xa hơn.
- Thư tịch?
Không nghĩ tới có thể hỏi như vậy, Mộc sư nhẹ nhàng cười cười:
- Điều này sao có thể, thư tịch sao có thể có lực lượng nhiễu loạn phong ấn!
Ở hắn xem ra, thư tịch chỉ là dùng để học tập tri thức, có thể làm cho phong ấn mà bọn hắn cũng không biết làm thế nào, trở nên không ổn định, món pháp bảo này nhất định không đơn giản.
Tại sao có thể là thư tịch chứ.
Thấy đối phương không tin, Trương Huyền không nói thêm lời.
Hắn cũng chỉ là suy đoán, cụ thể tình huống như thế nào, chỉ có thể đến địa phương lại nghiên cứu kỹ càng.
- A, đúng rồi, sư thúc, lần này tiến nhập di tích, không phải Ngô sư chịu trách nhiệm, mà là cắt cử một vị Trận Pháp Đại Tông Sư thất tinh đỉnh phong Hàn Tự! Danh Sư Đường bàn giao, sau khi tiến nhập di tích, hết thảy nghe theo phân phó của hắn, không được tự ý hành động, tránh cho phiền toái không cần thiết!
Nhớ tới một sự kiện, Mộc sư vội vàng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.