Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1861: Không đội trời chung (1)




Trương Huyền có chút tức giận.
Đây là nơi nào? Độc Điện a!
Địa phương đoạn tuyệt với nhân thế như thế, nhiều Độc Sư lợi hại như vậy... Không nên cực kỳ yên tĩnh, nỗ lực nghiên cứu chế tạo độc, mọi người vui sướng chơi đùa sao?
Đinh cạch…
Ầm ầm!
Đấy, lại kích hoạt trận pháp, lại hủy phòng ở, làm cái quỷ gì?
Vốn yên tĩnh đọc sách, hoàn toàn có thể nhất cỗ tác khí, xem hết mấy tầng còn lại... nhao nhao như vậy, yên tĩnh cũng không an tĩnh được, còn nhìn cái gì?
Thiệt là, nhiều Độc Sư như vậy, như thế nào một chút đạo đức xã hội cũng không có?
Quả thực hơi quá đáng!
Lần sau nhất định phải phản ánh với Hứa Trưởng lão thoáng một phát.
- Được rồi!
Đình chỉ tiếp tục xem sách, Trương Huyền lắc đầu.
Dù sao hắn cũng là khách qua đường, chờ không bao lâu sẽ rời đi, những Độc sư này có tố chất hay không, có đạo đức xã hội hay không, cùng hắn quan hệ không lớn, vẫn là trước trở về lại nói.
Ba tầng thư tịch phía trước, toàn bộ ghi chép vào đầu, đối với Độc Sư lý giải, cũng đạt tới tam tinh đỉnh phong.
Tuy ẩn chứa nội dung cực kỳ phong phú, nhưng không có phương pháp trị liệu Tiên Thiên Độc Thể, chỉ giới thiệu loại thể chất này đáng sợ, vạn năm không thấy, một khi xuất hiện, tất nhiên có được năng lực hủy thiên diệt địa.
Căn cứ quyển sách này ghi chép, người sáng lập Độc Điện chính là loại thể chất này, cùng Khổng Sư chiến đấu, người sau cũng kiêng kị ba phần.
Nguyên nhân chính là như thế, chức nghiệp Độc Sư, tuy không làm người khác ưa thích, nhưng Danh Sư Đường cũng không có triệt để đuổi tận giết tuyệt, giống như đối phó Vu Hồn Sư, trực tiếp xóa đi truyền thừa.
- Không nóng nảy, chỉ cần xem hết sách, có lẽ có thể tìm ra phương pháp...
Liếc qua nội dung trong đầu một lần, Trương Huyền an ủi bản thân.
Bên ngoài nhao nhao như vậy, hôm nay là xem sách không được rồi, vẫn là trước trở về, chờ lần sau tìm cơ hội tới nữa.
Thân thể nhoáng một cái, dọc theo cửa ra vào lúc trước đi ra ngoài, Vu Hồn trở lại không trung, đang định trở lại chỗ ở, nhịn không được thoáng một phát, sững sờ tại chỗ.
Chỉ thấy hơn hai canh giờ trước, còn rất nhiều kiến trúc cổ kính, giờ phút này toàn bộ biến thành phế tích, trước mắt sụp xuống một mảnh lại một mảnh, phạm vi hơn mười dặm không có nửa cái bóng người.
- Cái này, cái này...
Con mắt trợn tròn.
Lấy ánh mắt của hắn, tự nhiên có thể thấy được, đây là cường giả đối chiến tạo thành.
Không phải nói, chiến đấu có thể đi Tỷ Thí Điện sao? Làm sao lại đánh nhau ở trong thành?
Ngươi xem chơi đùa nơi này...
- Quả nhiên không có tâm đ*o đức xã hội! Đây chính là cổ kiến trúc, tồn tại không biết mấy nghìn năm... Đánh tới đánh lui, một chút ý thức bảo hộ cổ vật cũng không có!
Lắc đầu, Trương Huyền cảm khái.
Độc Sư quả nhiên là Độc Sư, không có chút nhã nhặn.
Xem Danh Sư người ta, coi như là chiến đấu, cũng phải sớm xin Tổng bộ, sau đó tiến hành các loại quyết đấu, bọn hắn thì ngược lại... Trực tiếp ở trong thành khai chiến, để cho nhiều phòng ốc xa hoa gặp không may như vậy... Thật không biết là người nào thiếu đạo đức như vậy.
Vừa cảm khái vừa phi hành, mới bay đi không xa lắm, đột nhiên trong lòng khẽ động.
Vừa rồi trong Tàng Thư Khố có trận pháp bao phủ, hắn không có cẩn thận cảm ứng, hiện tại ly khai, tính toán đi trở về, lập tức cảm thấy nhục thể của mình, bề ngoài giống như... Thay đổi vị trí, không có ở địa phương lúc trước.
- Xảy ra chuyện gì?
Trong mắt sinh ra vẻ cảnh giác.
Dựa theo tình huống bình thường, nhục thân có lẽ chờ ở trong sân, vẫn không nhúc nhích mới phải, không có ở tại chỗ, chẳng lẽ có người xuất thủ với hắn?
Thật như vậy liền nguy rồi!
Tuy nhục thân đã lĩnh ngộ năng lực Vô Niệm Vô Tưởng, gặp được nguy hiểm sẽ tự động xu cát tị hung, nhưng vạn nhất đưa tới cao thủ, tỷ như... Độc Điện Điện chủ, Phó điện chủ… còn là rất nguy hiểm.
Dù sao, đối phương đều là Độc Sư thất tinh, mà thực lực của hắn chỉ có Tòng Thánh, so sánh với còn là quá yếu.
Vạn nhất trở về chậm, nhục thân bị đánh phế, vậy khóc cũng không kịp rồi.
Tràn đầy lo lắng, nhịn không được vọt tới chỗ nhục thân, còn chưa tới trước mặt, liền thấy người kia ngồi dưới đất vẫn không nhúc nhích, mà một gia hỏa bộ mặt hoàn toàn thay đổi, đang không có hảo ý nhìn qua, tựa hồ có mưu đồ.
- May mắn tới kịp...
Thấy nhục thân không có bị tổn thương quá lớn, Trương Huyền nhẹ nhàng thở ra, Vu Hồn khẽ động, chui vào thân thể, đồng thời trong lòng sinh ra nghi hoặc.
Nhìn chỗ hắn ở đúng là trung tâm phế tích, chẳng lẽ... Những kiến trúc này, là mình chiến đấu chơi sập hay sao?
Không nên nha?
Nhục thể của hắn, tuy gặp được nguy hiểm sẽ đào tẩu biết phản kích, nhưng luôn rất đáng tin cậy, ít nhất so với phân thân, Ngoan Nhân thì tốt hơn nhiều, chưa bao giờ xông ra tai họa gì... Nếu thật là bản thân chơi đùa sụp nhiều kiến trúc như vậy, một lát nữa làm như thế nào bàn giao với Hứa Trưởng lão?
Trong lòng suy tư, Linh Hồn rất nhanh cùng nhục thân hoàn mỹ phù hợp, ánh mắt chậm rãi mở ra.
- Hắn tỉnh...
- Ân, thật tỉnh...
- Mở mắt, không có mở mắt cũng lợi hại như vậy, hiện tại... Đoán chừng không ai có thể chống lại a?
...
Chứng kiến hắn mở mắt, chung quanh huyên náo, tất cả mọi người bị hù đến sắc mặt trắng bệch.
Gia hỏa này nhắm mắt cũng chém giết mười mấy vị Trưởng lão, càng đánh cho Điện chủ bộ mặt hoàn toàn thay đổi... Hiện tại mở mắt, có thể đồ sát sạch sẽ Độc Điện bọn hắn hay không?
- Ngươi, ngươi...
Thấy hắn mở mắt, Điện chủ cũng sợ tới mức rụt về phía sau thoáng một phát.
Đối với gia hỏa này, trong lòng của hắn có bóng mờ rồi.
- Khục khục, ta đây là ở đâu? Đây là... Xảy ra chuyện gì?
Thấy mọi người như thấy sát nhân cuồng ma, Trương Huyền có chút buồn bực, tràn đầy vô tội nhìn qua.
Ta chỉ xem sách một lát... Đến cùng xảy ra chuyện gì? Để cho nhiều người vây quanh như vậy? Từng cái sợ đến như vậy?
- Ở nơi nào? Xảy ra chuyện gì?
Thân thể nhoáng một cái, Điện chủ phun ra máu tươi.
Con mẹ nó... Thật đúng là mộng du a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.