Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1856: Trương Huyền vô địch (hạ) (2)




Thiên Địa Tam Tài Trận!
Trận pháp này có thể làm cho thực lực của ba người bọn họ tăng lên gấp bội, chỉ cần phối hợp tốt, Thánh Vực nhị trọng đỉnh phong cũng có thể chém giết.
Vù vù!
Ba người vừa vào vị trí, chân khí mãnh liệt mà ra đã liền tiếp tăng lên, giống như thiết hoàn.
Tựa hồ biết nguy cơ, Trương Huyền lui về sau một bước, cổ tay khẽ đảo, trường thương thu nhập Không Gian giới chỉ, bất quá, ánh mắt như trước không có mở ra.
- Xuất thủ!
Xì xì xì xì...!
Đã có trận pháp, khí thế của ba đại điện chủ tăng nhiều, đồng thời xuất thủ, từng đạo Kiếm Khí đâm tới.
Bất quá, kiếm quang còn chưa tới trên người “Tôn Cường”, chỉ thấy thân thể của hắn co rụt lại, liên tục ở trên không trung đá ba cước.
Ba cước này không có bất kỳ quy luật, lại mỗi một cái đều đá vào bộ pháp mà bọn hắn muốn tiến lên, thoáng một phát liền làm rối loạn tiết tấu tiến công.
- Hắn... phá Thiên Địa Tam Tài Trận?
Còn thừa lại mấy vị Trưởng lão, thấy một màn như vậy, đồng tử của tất cả đều co rụt lại.
Ba cước này của đối phương, thoạt nhìn không có gì lạ, cũng không có đạo lý, trên thực tế lại phá hủy tiết tấu của trận pháp, thoáng một phát liền hóa giải Thiên Địa Tam Tài Trận!
Dùng chân lợi hại như thế phá vỡ trận pháp, chẳng lẽ ở trận pháp gia hỏa này cũng có nghiên cứu rất sâu?
Thực lực mạnh thì thôi, còn có nghiên cứu khắc sâu với trận pháp, như vậy... Cái này còn đánh thế nào?
PHỐC!
Đang khiếp sợ, chỉ thấy Tôn Cường bị vây vào giữa, trường kiếm quét qua, liền bổ xuống cánh tay của Minh phó điện chủ, huyết dịch lập tức phun điên cuồng.
- A...
Kêu thảm một tiếng, liên tiếp lui về phía sau, khuôn mặt của Minh phó điện chủ trắng bệch, sức chiến đấu không còn.
Nghĩ như thế nào cũng không thông, ba đại Thánh Vực nhị trọng liên thủ bày trận, cũng không ngăn trở được một Tòng Thánh.
Trận pháp phá vỡ, ba người liên thủ lại không có gì đáng sợ, Trương Huyền lần nữa bước về phía trước, trường kiếm lập loè, dồn ép hai đại Phó điện chủ còn thừa lại, liên tiếp bại lui, ngay cả phản kháng cũng làm không được.
- Không đúng... Các ngươi có phát hiện hay không, vị Tôn Cường này, đều là người nào tiến công hắn, hắn công kích người đó... Chỉ cần đình chỉ tiến công, hắn sẽ không tiếp tục dây dưa...
Đột nhiên, một Trưởng lão nói.
- Nói như ngươi... Thật đúng là vậy a!
Một Trưởng lão khác gật đầu.
Vừa nói như vậy, bọn hắn đều nhớ tới, tuy sức chiến đấu của Tôn Cường này đáng sợ, nhưng không phải tùy ý tiến công, mà là... Người nào công kích hắn, hắn công kích đó!
Thật giống như tự động phản kích.
- Tiền Phó điện chủ, Tôn phó Điện chủ, các ngươi đừng công kích hắn nữa, có lẽ sẽ không đánh trả...
Rõ điểm ấy, cũng nhịn không được nữa, vội vàng hô lên.
- Không công kích?
Nghe được tiếng la, hai vị Phó điện chủ còn dư lại cũng hồi tưởng chiến đấu mới vừa rồi, nhướng mày, đồng thời nhảy ra sau.
Phần phật!
Bọn hắn vừa mới rời đi, chỉ thấy kiếm khí của đối phương xẹt qua trước cổ, ngừng lại.
Vù vù!
Gia hỏa này lần nữa khoanh chân ngồi trên mặt đất, không để ý tới bọn hắn nữa.
- Cái này...
Thấy đối phương không hề công kích, lúc này hai người mới nhẹ nhàng thở ra, mồ hôi từ trên trán chảy xuôi.
Nếu không phải vừa rồi vị Trưởng lão kia tìm được bí quyết, chỉ sợ tiếp tục nữa, bọn hắn cũng sẽ bị chém giết.
Một Tòng Thánh, một hơi chém giết hơn mười vị Thánh Vực nhất trọng đỉnh phong, dồn ép ba Thánh Vực nhị trọng bọn hắn, hô hấp cũng thở gấp không ra...
Hứa Trưởng lão từ đâu tìm đến quái thai?
- Hắn... Giống như lâm vào trong tu luyện nào đó, cũng không phải là chủ động tiến công, mà là đối với nguy hiểm, làm ra phản ứng bản năng...
Chiến đấu đình chỉ, tư duy của mọi người cũng trở nên sinh động, một Phó điện chủ mở miệng nói.
- Cái này...
Nghe được giải thích của hắn, tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, cái này mới phản ứng tới.
Hắn nói không sai, “Tôn Cường” này vốn một mực ngồi dưới đất bất động, là bọn hắn tiến công, mới bị bức bách phản kích...
Hơn nữa, cơ bản đều là ai công kích hắn, hắn phản kích người đó, muốn giết hắn đều bị giết, bọn hắn bởi vì hạ thủ lưu tình mới may mắn thoát khỏi...
- Vô ý thức phản kích cũng lợi hại như vậy... Nếu thanh tỉnh, nên mạnh bao nhiêu?
Một Trưởng lão rụt cổ một cái, nói.
Mọi người trầm mặc.
Vô ý thức phản kích, chỉ là thân thể đối với chiến đấu làm ra bản năng phản ứng, loại tình huống này... Sức chiến đấu là có hạn.
Dù vậy, cũng đánh tất cả Trưởng lão cùng Phó điện chủ không thở nổi, tùy thời diệt sạch... Vị Tôn Cường này thật muốn từ trong tu luyện phục hồi tinh thần lại, có phải càng thêm đáng sợ hay không?
Độc Điện ai còn có thể ngăn ở?
- Nhanh đi mời Hứa Trưởng lão đến...
Cũng nhịn không được nữa, một vị Phó điện chủ lớn tiếng phân phó.
- Hứa Trưởng lão giống như đi gặp điện chủ...
Một người trả lời.
- Vậy mời Điện chủ đến luôn...
Vị Phó điện chủ này nghiến răng, quay đầu nhìn về phía Trưởng lão chết đầy đất, nước mắt chảy ra.
Cái này gọi là chuyện gì!
Độc Điện bọn hắn lúc nào chịu qua ủy khuất lớn như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.