Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1843: Đi Độc Điện (1)




Lại hỏi thăm một lát, đối phương hiểu rõ di tích ở Hỏa Nguyên Thành cũng không nhiều lắm, biết có hạn, thấy từ trong miệng hắn cũng không cách nào biết được càng nhiều tin tức, Trương Huyền lắc đầu.
Lúc này, Ngoan Nhân cũng từ Nguyên Thần của Thủy Diệp Vương thẩm vấn ra tin tức, cùng đối phương nói không kém nhiều, chỉ là đối với cái gọi là địa đồ kia, hiểu rõ kỹ lưỡng hơn một ít.
Nghe nói hơn hai nghìn năm trước, chỗ di tích kia chủ động xuất hiện, nhiều mặt cướp đoạt, cuối cùng rơi vào trong tay Độc Điện.
Chỉ là, không biết nguyên nhân gì, Độc Điện cũng không phái người tiến đến tìm tòi, hơn nữa bọn hắn luôn đóng cửa tự phong, dần dà, đối với tin tức này, rất nhiều người đã quên lãng.
Dị Linh Tộc cũng là nhiều mặt tìm hiểu mới biết tin tức, mấy phen bố cục, lúc này mới tìm đúng cơ hội, phái ra hai đại Vương giả, không nghĩ tới hai người này, ngay cả bóng dáng Độc Điện cũng không nghe được, liền ngã quỵ ở trong tay mình.
- Vậy mục đích của Kim Diệp Vương, Thanh Diệp Vương là gì?
Nếu như mục đích của bọn hắn là địa đồ, như vậy Kim, Thanh hai vị Vương giả, tự nhiên cũng có mục đích, chỉ là còn chưa bắt đầu, đã bị bản thân giết chết, đến bây giờ không biết bọn hắn muốn làm gì.
- Mục đích của bọn hắn là... Vì chém giết Danh Sư Học Viện Viện trưởng, cũng chính là... Thiếu chủ ngươi, chế tạo náo động, làm cho không người nào rảnh chú ý chúng ta...
Sắc mặt của Tử Diệp Vương đỏ bừng, nói.
- Giết ta?
Trương Huyền ngẩn ngơ.
Lúc trước một mực nghi hoặc, không nghĩ tới là vì đối phó mình, xem ra may mắn sớm phát hiện giết chết, nếu không, bị hai đại Thánh Vực tứ trọng đánh lén, gây chuyện không tốt sẽ vẫn lạc a.
Có thể tưởng tượng, hơn hai trăm Dị Linh tộc Thánh Vực cấp phối hợp hai Thánh Vực tứ trọng, một khi xuất hiện ở Hồng Viễn Thành, tất nhiên gây ra động tĩnh thật lớn, Thanh Nguyên phong hào đế quốc Danh Sư Đường, cũng có thể cuốn vào trong đó, khả năng thật không có người lại tiếp tục để ý sự tình di tích, để cho bọn hắn đơn giản thực hiện được.
- Vâng...
Thấy vẻ mặt của Thiếu chủ ngốc trệ, trong lòng Tử Diệp Vương bất đắc dĩ.
Khả năng Kim, Thanh là trong Thanh Điền thập đại Vương giả chết biệt khuất nhất.
Tiến đến giết người, kẻ bị giết ngay cả biết rõ cũng không biết liền giết ngược, ngẫm lại cũng đủ bi thúc.
- Được rồi, bọn hắn cũng coi như chết rồi...
Muốn giết bản thân, rồi lại chết ở trong tay mình, cũng coi như trừng phạt đúng tội.
- Ta có một không gian, ngươi đi vào trước!
Nên hỏi hỏi xong, Trương Huyền không nói thêm lời, bàn tay chiêu một cái, thu Tử Diệp Vương vào Thiên Nghĩ Phong Sào.
Thật vất vả để cho Hứa Trưởng lão tin tưởng mình là Độc Sư, lại mang gia hỏa này ở người, đoán chừng nói cái gì đối phương cũng sẽ không tin tưởng a.
Vẫn trước thu lại cho thỏa đáng.
Vù vù!
Lấy đi Tử Diệp Vương, bàn tay của Trương Huyền trảo một cái, triệt bỏ thất tinh mê trận, đám người Hồ Vân Sinh còn chưa đi xa, an bài bắt lại hộ vệ của đối phương, viết phong thư, phái người đưa đến Hồng Viễn Hoàng Thành cùng Danh Sư Đường, lúc này mới đi tới tĩnh thất.
Sự tình Tĩnh Viễn Thành thành chủ cấu kết Dị Linh tộc, để Ngọc Thần Thanh đau đầu đi thôi, còn xử lý như thế nào, cũng không liên quan tới hắn.
Có thể đoán trước, chỉ cần thư tịch đưa đến, vị thành chủ ngang ngược càn rỡ này, tất nhiên sẽ trở thành lịch sử.
Trở lại tĩnh thất, chỉ thấy thương thế trên người Hứa trưởng lão đã khôi phục không sai biệt lắm, tinh, khí, thần cả người cũng trở nên càng thêm mượt mà, bất quá sắc mặt còn có chút trắng bệch, tựa hồ hồn phách chịu tổn thương thật lớn.
Tinh thần khẽ động, một con bọ cánh cứng xuất hiện ở lòng bàn tay đưa tới:
- Vừa rồi ta lại đi Phủ Thành chủ một chuyến, lặng lẽ lấy cái này trở về!
Bọ cánh cứng này là đối phương lấy tinh huyết nuôi nấng, một khi mất đi, tất nhiên hao tổn thật lớn, sau khi thu phục Tử Diệp Vương, liền lấy trở về.
Còn đối phương có thể xác nhận bọn hắn giấu ở Mặc Vân Hiên, khẳng định có quan hệ thứ này, nếu không Tĩnh Viễn Thành lớn như vậy, ở đâu cũng không đi, hết lần này tới lần khác điều tra chỗ này.
- Cái này...
Nhãn tình sáng lên, Hứa Trưởng lão lộ ra vẻ kích động, vội vàng tiếp nhận:
- Đa tạ!
Đây là Bản Mệnh độc trùng của hắn, một khi tử vong, coi như không chết cũng tróc lớp da, vốn tưởng rằng, rơi xuống trong tay đối phương, khó có thể cầm lại, không nghĩ tới, vị trước mắt này mạo hiểm hỗ trợ lấy tới.
Phần ân tình này, để cho hắn cảm động.
- Ngươi... Không có bị thương chứ?
Thu hồi bọ cánh cứng, Hứa Trưởng lão tràn đầy quan tâm nhìn lại.
Vị cường giả kia đáng sợ, hắn là tận mắt nhìn thấy, từ trong tay đối phương thu hồi thứ này, độ khó to lớn, khó có thể tưởng tượng.
- Yên tâm đi, ta không sao...
Khẽ cười, thân thể Trương Huyền đột nhiên nhoáng một cái, sắc mặt trắng nhợt:
- Phốc!
Phun ra một ngụm máu tươi, tựa hồ thương thế quá nặng, có chút không kiên trì nổi, ngã trên mặt đất.
- Vị bằng hữu này...
Hứa Trưởng lão cả kinh, vội vàng nâng dậy, trong mắt tràn đầy lo lắng cùng cảm kích.
Vì giúp mình thu hồi bọ cánh cứng, bất kể nguy hiểm, loại nhân phẩm này làm cho người bội phục.
Mấu chốt nhất là, thương thế nặng như vậy, vì sợ bản thân lo lắng, lại còn nói không bị thương... Vị Độc Sư này thật sự là người tốt có thể kết giao, đáng giá dùng tính mạng phó thác!
Vội vàng từ trong lòng lấy ra một ít độc dược chữa thương, cho vị trước mắt này dùng, thấy thần sắc của hắn chậm chạp chuyển biến tốt đẹp, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
- Nơi đây chúng ta ngốc không nổi nữa, nắm chặt thời gian rời đi đi!
Điều tức một lát, Trương Huyền thở ra một hơi.
Hứa Trưởng lão nhẹ gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.