Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1804: Một ngón tay đánh bại Trác sư (2)




Ngô sư gật đầu.
- Vậy thì...
Khóe miệng giơ lên, Trương Huyền quay đầu nhìn về phía Trác Thanh Phong, mang theo vui vẻ:
- Trác chiến sư, ngươi xem ngươi có rảnh không, vừa vặn gần đây tu vi có chút đột phá, muốn tìm người luận bàn một chút...
- Ta?
Trác Thanh Phong sững sờ, chần chừ một chút:
- Nếu như Trương viện trưởng có nhã hứng này, ta cam tâm tình nguyện phụng bồi...
Nói thật, những ngày này, Chiến Sư Đường một mực bị đệ tử của gia hỏa trước mắt này hành hạ, hắn đã sớm muốn lĩnh giáo thực lực của vị Trương viện trưởng này.
Chỉ tiếc, hắn thần long kiến thủ bất kiến vĩ, thật vất vả nhìn thấy, hơn nữa còn muốn tìm hắn luyện tập, lập tức tràn đầy hứng thú.
Hắn không tin bản thân đường đường Thánh Vực nhị trọng, ngay cả một Tòng Thánh cũng thắng không nổi!
- Vậy thì bắt đầu đi!
Trương Huyền cười cười, thân thể nhoáng một cái, đi vào chính giữa đại sảnh.
- Ở đây?
Trác Thanh Phong sững sờ:
- Đây là phòng nghị sự, lực lượng chiến đấu trùng kích mà nói, ta sợ sẽ chơi sập kiến trúc...
Nơi này là phòng nghị sự của Trưởng lão viện, tuy thoạt nhìn có chút rộng lớn, nhưng đạt tới tu vi như hắn, một khi lực lượng để lộ, rất dễ dàng tạo thành thương tổn cực lớn, vạn nhất chơi sụp nơi đây, liền không tốt lắm.
- Không cần lo lắng, chiến đấu rất nhanh có thể chấm dứt, sẽ không xuất hiện loại tình huống này!
Trương Huyền cười cười.
- Rất nhanh chấm dứt?
Nhăn mày lại, sắc mặt của Trác Thanh Phong có chút khó coi:
- Nếu như Trương viện trưởng cố ý như thế, vậy cung kính không bằng tuân mệnh!
Nói xong hừ nhẹ một tiếng, cổ tay khẽ đảo, một thanh trường kiếm xuất hiện ở lòng bàn tay.
- Lấy ra binh khí đi?
- Binh khí?
Trương Huyền lắc đầu:
- Không cần phiền toái như vậy, bắt đầu đi!
Nguyên Thai màu vàng trong cơ thể lột xác thành màu tím, sức chiến đấu bạo tăng không chỉ một lần, coi như đối phương là Thánh Vực nhị trọng, với hắn mà nói, cũng không coi vào đâu.
- Ta liền không khách khí...
Thấy gia hỏa này còn cuồng hơn đệ tử của hắn, ngay cả binh khí cũng không lấy ra, Trác Thanh Phong tức giận đến sắc mặt trầm xuống, trường kiếm trong tay run lên, gào thét một tiếng, trước tiên đâm tới.
Lần này hắn không có áp chế thực lực, lực lượng của Thánh Vực nhị trọng Thần Thức cảnh hoàn chỉnh phát huy, trong nháy mắt toàn bộ gian phòng chân khí tàn sát bừa bãi, tựa như sấm rền điên cuồng hét lên.
- Thật mạnh...
Đám người Triệu Bính Tuất, Mi Trưởng lão sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt.
Ngay cả đám người Ô Thiên Khung cũng kìm lòng không được đồng tử co rút lại.
Dựa theo cấp bậc, làm tứ đại học viện Viện trưởng, thực lực còn cao hơn Trác Thanh Phong, nhưng thật muốn chiến đấu... Thua nhất định là bọn hắn.
Vị Trương viện trưởng này, chỉ có Tòng Thánh đỉnh phong, cấp bậc thấp nhiều như vậy, đánh như thế nào?
Vội vã ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Trương Huyền đối mặt Kiếm pháp cuồng bạo như thế, chẳng những không có sợ hãi, còn mang theo mỉm cười, vẫn không nhúc nhích.
- Hừ!
Nhìn ra hắn khinh thường, sắc mặt của Trác Thanh Phong trầm xuống, trường kiếm phun ra hàn mang, giống như độc xà, đâm tới lồng ngực của đối phương.
Chỉ là luận bàn, không nhắm ngay chỗ hiểm.
Bất quá dù vậy, một khi bị đánh trúng, bằng vào Kiếm Khí cùng chân khí cuồng bạo, tất nhiên sẽ bị trọng thương.
- Ha ha!
Thấy trường kiếm của đối phương đi vào trước mặt, mắt thấy liền muốn đâm lên thân, lúc này Trương Huyền mới duỗi ra hai ngón tay, nhẹ nhàng kẹp lấy.
Ô...Ô...n...g!
Một kiếm vô cùng huy hoàng của Trác Thanh Phong, giống như độc xà bị nắm bảy tấc, vô luận giãy giụa như thế nào cũng không thể giãy giụa.
- Cái này...
Đồng tử co rụt lại, Trác Thanh Phong lại càng hoảng sợ.
Tay không nắm trường kiếm, không chỉ nhãn lực, đối với thời cơ nắm chắc yêu cầu rất cao, quan trọng nhất là, đối với lực lượng yêu cầu cũng rất lớn.
Hắn là Chiến Sư, sức chiến đấu bản thân cường đại, một kiếm mạnh nhất, bị hai ngón tay nhẹ nhàng nắm... Đến cùng làm sao làm được?
Đang khiếp sợ, liền thấy thanh niên đối diện nắm trường kiếm, ngón tay buông ra, ở trên sống kiếm nhẹ nhàng búng.
Ầm ầm!
Ngay sau đó, liền cảm thấy một cỗ lực lượng khổng lồ dọc theo thân kiếm tuôn đến, sắc mặt Trác Thanh Phong trắng nhợt, kìm lòng không được lui về sau bảy tám bước.
Mỗi một bước, đều giẫm mặt đất ra một dấu chân thật sâu.
Sau khi lui xong, như trước cảm thấy trong trường kiếm có lực lượng thật lớn, cứng rắn thừa nhận mà nói, là khó có thể cầm giữ, thân thể tung lên, lần nữa nhảy về phía sau.
Bành!
Nhảy quá nhanh, lưng đâm vào trên cây cột trong đại điện, sắc mặt đỏ bừng, phun ra một ngụm máu tươi.
Lúc này mới cảm thấy thư thái hơn rất nhiều, vội vàng thu hồi kiếm, ôm quyền đi vào trước mặt thanh niên:
- Đa tạ Trương viện trưởng hạ thủ lưu tình!
Nếu không phải đối phương lưu lại lực lượng, vừa rồi chỉ sợ sẽ bị trực tiếp đạn thành bánh thịt.
Khó trách có thể giáo dục ra biến thái như Trịnh Dương, Ngụy Như Yên... Nguyên lai vị lão sư này càng thêm biến thái!
Thử qua mới biết được... Đường đường Thánh Vực nhị trọng, quả nhiên đánh không lại người ta...
- Khách khí...
Hắn chỉ vì biểu hiện ra thực lực, mục đích đạt tới, không cần phải tiếp tục tiến công.
Hàn huyên một câu, Trương Huyền quay đầu nhìn về phía Ngô sư cách đó không xa:
- Không biết loại thực lực này... có tư cách qua hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.