Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1799: Xử quyết Vưu Hư (1)




- Viện trưởng!
Đi vào trung tâm sân diễn luyện, đám người Mi Trưởng lão tiến lên đón.
Trương Huyền nhẹ gật đầu, ngẩng đầu nhìn lại đài cao, liền thấy Mộc sư cùng một lão giả đứng ở phía trên.
Vị lão giả này, chừng năm mươi tuổi, tu vi cường đại, lại có thể tương đương Kim Diệp Vương, Thanh Diệp Vương lúc trước gặp phải, đạt đến Thánh Vực tứ trọng.
Thánh Vực tam trọng Thai Anh Cảnh, còn gọi Nguyên Anh cảnh, Nguyên Thai không còn là đan dược, mà là bộ dáng trẻ mới sinh, đạt tới loại cảnh giới này, lĩnh ngộ thiên địa tự nhiên càng sâu sắc, một hít một thở, đều có thể hấp thu năng lượng thiên địa, để cho mình sử dụng.
Thánh Vực tứ trọng là Nguyên Thần Cảnh, Nguyên Anh lột xác, trở thành Nguyên Thần.
Loại cấp bậc này, muốn chém giết cực kỳ không dễ, nguyên nhân chính là như thế, hắn mới cố ý xếp đặt thiết kế, khiến hai đại Vương giả tự giết lẫn nhau, lúc này mới một lần hành động giết chết tất cả Dị Linh tộc.
Vị Danh Sư này, lại có thể đạt tới loại cấp bậc kia, coi như là ở Thanh Nguyên Phong Hào Đế Quốc, cũng được coi là đứng đầu, làm sao sẽ tới nơi này?
- Vị này có lẽ chính là lúc trước ngươi nói, Ngô Như Phong Ngô sư thất tinh thượng phẩm a!
Trương Huyền truyền âm qua.
- Vâng!
Mi Trưởng lão nhẹ gật đầu:
- Hắn là Thanh Nguyên Phong Hào Đế Quốc Danh Sư Đường Phó đường chủ, làm người có chút bảo thủ, ghét ác như cừu...
Đang muốn giới thiệu kỹ càng một chút, liền thấy Ngô sư ở trên đài, chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nhìn xuống tới:
- Mi Trưởng lão, Viện trưởng các ngươi có tới không? Để cho chúng ta một mực chờ, cái giá thật lớn!
- Tại hạ... Có lẽ chính là Viện trưởng mà ngươi nói cái giá rất lớn kia...
Trương Huyền tiến về phía trước một bước, thi lễ một cái, khóe miệng cười khổ.
Sau khi hắn nhận được tin tức, lại giúp đỡ Ngụy Như Yên phục dụng đan dược, cho nên mới trễ chút, nhìn những người chung quanh, có lẽ đã tới một lát rồi.
- Chính là ngươi?
Nhìn tới, Ngô sư nhướng mày:
- Tòng Thánh đỉnh phong? Xem ra Hồng Viễn Danh Sư Học Viện đã không lớn bằng lúc trước rồi!
Hắn từ Tổng bộ mà đến, biết rõ Học Viện cuối cùng xác lập một thanh niên chỉ có hai mươi tuổi làm Viện trưởng, vốn muốn nhìn xem là người nào, ai ngờ đi vào Học Viện, ngay cả bóng người cũng không thấy.
Thậm chí gõ Tụ Hợp Chuông, tiếp cận hai, ba mươi phút mới tới... Mấu chốt nhất là, y phục trên người tràn đầy bụi đất, tựa hồ ngay cả đổi cũng không có đổi...
Quả thực lãnh đạm tới cực điểm!
Lại nói, thực lực chỉ có Tòng Thánh đỉnh phong, ngay cả Thánh Vực cũng không đạt tới... Loại thực lực này, có thể làm Danh Sư Học Viện Viện trưởng?
Quá trò đùa rồi!
Lúc Mộc sư rời đi, Trương Huyền còn không có tiến hành đại điển kế vị, sự tình thuần phục Linh Thú, Thánh Thú ở Vân Vụ Lĩnh cũng không hiểu rõ. Lại nói, cũng không cùng vị Ngô sư này nói qua, bởi vậy, người sau không biết người trước mắt, tuy tuổi còn trẻ, nhưng lại có công lao khiến vô số Viện trưởng ảm đạm biến sắc.
- Ngô sư...
Nghe nói như thế, Mộc sư ở một bên có chút lúng túng, vội vàng giảm thấp xuống thanh âm:
- Trương sư thiên phú dị bẩm, càng có một vị lão sư cường đại...
- Hừ!
Lời còn chưa nói hết, đã bị đối phương cắt ngang, sắc mặt Ngô sư trầm xuống:
- Lão sư lợi hại là lão sư lợi hại, bản thân cũng muốn mạnh mẽ mới được! Tốt rồi, không thảo luận vấn đề này, một lát nữa để hắn viết một phần kiểm điểm, trình bày bản thân quản lý lãnh đạm cùng sai lầm, Tổng bộ liền không truy cứu tội thất trách của hắn nữa...
- Viết kiểm điểm?
Trương Huyền ngẩn ngơ.
Cái từ này thật xa xôi a... Viện trưởng cũng phải viết?
Gia hỏa này, vừa đến liền lấy bản thân xả giận, xem ra là muốn lập uy...
Chỉ là... mình không có gặp qua hắn, càng không có lỗi, tìm phiền toái làm gì?
Gãi gãi đầu, vẻ mặt Trương Huyền tràn đầy xoắn xuýt, nếu như gia hỏa này thực cố ý tìm phiền toái, có muốn kêu Khôi Lỗi đi ra, trước quần ẩu một trận lại nói hay không?
- Ngô sư...
Hắn đang suy tư, Mộc sư ở một bên vội vàng mở miệng:
- Vị Trương sư này mới kế vị ba tháng, mấu chốt nhất là, hắn bắt được...
- Tốt rồi, đường đường Học Viện, xuất hiện dạng phản đồ này, hắn làm Viện trưởng, cũng có trách nhiệm rất lớn, hiện tại người đã đến đông đủ, nhanh tuyên án đi, đằng sau còn có chuyện quan trọng phải làm!
Cắt đứt giải thích của hắn, khoát tay áo, Ngô sư chẳng muốn nói nhảm.
- Vâng!
Mộc sư đành phải gật đầu, nhìn quanh một vòng:
- Chư vị, cho các ngươi tới đây, là có chuyện quan trọng tuyên bố!
- Chuyện quan trọng?
Tất cả Danh Sư ở dưới đài đồng loạt nhìn lại, từng cái tràn đầy kỳ quái.
Để hai vị Danh Sư thất tinh gõ vang Tụ Hợp Chuông, chuyên môn tới đây tuyên bố, sự tình khẳng định không nhỏ.
- Danh Sư Đường luôn lấy tiêu diệt Dị Linh Tộc là nhiệm vụ của mình, đại bộ phận Danh Sư chúng ta cũng coi đây là mục tiêu cả đời, nhưng... Có nghiêm khắc chấp hành, thì cũng có bè lũ xu nịnh đầu cơ trục lợi, chui vào lỗ thủng!
Nói đến đây, sắc mặt Mộc sư dần dần trở nên trầm thấp.
- Nếu như là tu luyện giả bình thường, đối mặt sinh tử, phản bội Nhân tộc, bán đứng bạn bè, hữu tình có thể tha thứ, dù sao thời gian sinh tử sợ hãi, không phải bất luận kẻ nào cũng có thể chịu đựng. Thế nhưng làm Danh Sư, bình thường hưởng thụ vô số người kính ngưỡng, hàng tỉ người tôn sùng, thời khắc mấu chốt không thể kiên trì bản tâm, lại tội không thể thứ!
- Nói đơn giản chút, là đã mất đi kiên trì, nghiêm trọng chút, chính là phản bội Nhân tộc!
Thanh âm Mộc sư vang vọng bốn phía.
- Phản bội Nhân tộc?
- Chẳng qua nếu như là Danh Sư mà nói, đích xác tội không thể thứ!
Dưới đài, tất cả thầy trò đều nhẹ gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.