Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1770: Kim Diệp Vương sắp tức khóc (2)




Thanh Diệp Vương nghiến răng, quay đầu phân phó.
Dẫn theo nhiều Danh Sư già yếu như vậy, hắn không tin có thể chạy được nhanh!
- Vâng!
Đám người Đông Việt lên tiếng, đồng thời kích xạ ra bốn phương tám hướng.
- Đáng giận, đáng giận, gia hỏa này rút cuộc là người nào!
Phái ra tất cả thuộc hạ, hai đại Vương giả nhớ tới lúc trước trải qua, tức giận đến hàm răng cắn chặt, cảm thấy cả người sắp muốn phát nổ.
- Nếu thật là Danh Sư ngụy trang mà nói, sẽ không phải là bọn hắn nói Danh Sư Học Viện Viện trưởng Trương Huyền?
Đột nhiên, Kim Diệp Vương nhớ ra cái gì đó, trầm ngâm nói.
Lúc ấy vị Phó viện trưởng Lục Phong kia, chính miệng nói tên kia tự xưng Trương Huyền, chỉ là bọn hắn cho rằng, là vị tộc nhân này lừa gạt đối phương thu hoạch tín nhiệm, không có coi là chuyện quan trọng.
Hiện tại xem ra vô cùng có khả năng là thật.
- Trương Huyền?
Thanh Diệp Vương nhẹ gật đầu.
Tuy bọn hắn đối với danh tự này còn rất lạ lẫm, nhưng có thể trở thành Danh Sư Học Viện Viện trưởng, làm sao có thể đơn giản!
- Không quan tâm có phải hay không, trước hết để cho bọn hắn dò xét, bắt được, không bầm thây vạn đoạn là không thể...
Thanh Diệp Vương quát.
...
Bên này tức giận đến nổi điên, khoảng cách mảnh kiến trúc này không biết bao xa, một cái Không Gian giới chỉ từ không trung rớt xuống, ngay sau đó, một thân ảnh cao ngất xuất hiện.
Thân ảnh vừa mới bắt đầu còn có chút cứng ngắc, một lát sau bỗng nhiên nhúc nhích, giãn ra.
- Vù vù!
Thở ra một hơi, mỉm cười, hàm răng trắng noãn, đúng là Trương Huyền từ trong Phù Văn Điện trốn tới.
- Cũng không tệ lắm, những Khôi Lỗi này đều đạt đến Thánh Vực tam trọng, hơn nữa đều bổ sung đủ năng lượng, sau này gặp phải Thánh Vực tứ trọng đơn độc cũng không cần sợ hãi rồi...
Vừa rồi hấp thu một phen, tuy chơi đùa Phù Văn Điện sụp đổ, nhưng mà tất cả Khôi Lỗi đều lấy được chỗ tốt thật lớn, năng lượng trong cơ thể hoàn thành bổ sung, càng đạt đến Thánh Vực tam trọng.
Nhiều cường giả như vậy, về sau mặc dù gặp phải Thánh Vực tứ trọng, cũng có thể dựa vào vây công chiến thắng.
Thủ đoạn bảo vệ tính mạng gia tăng thật lớn.
- Xuất hiện đi!
Cổ tay khẽ đảo, một đoàn Danh Sư xuất hiện ở trước mắt.
Đúng là mọi người bị hắn thu vào Thiên Nghĩ Phong Sào.
- Đây là đâu? Chúng ta đã trốn ra ngoài?
- Là cực nam của Địa quật, ta đã từng tới một lần... Khoảng cách kiến trúc Dị Linh tộc xây dựng, chừng hơn một trăm dặm.
- Một trăm dặm?
...
Chư vị Danh Sư rất nhanh xác định vị trí, thỉnh thoảng nhìn nhìn, phát hiện không có Dị Linh tộc theo ở phía sau, lần nữa nhìn về thân ảnh trước mắt, tràn đầy cảm kích.
Xem ra đối phương nói không sai, đúng là tới cứu bọn họ.
Chứng kiến ánh mắt của mọi người, Trương Huyền cũng từ bộ dáng Dị Linh tộc, thay đổi trở về, đồng thời thay đổi Danh Sư bào, trước ngực sáu vì sao lóng lánh sáng lên.
- Cảm tạ ân cứu mạng của Trương sư...
Một lão giả ôm quyền, người khác theo sát phía sau.
- Không cần khách khí, đều là Danh Sư, cứu người là nên phải...
Trương Huyền khoát tay áo.
Đám người kia vì đạo nghĩa trong lòng, sinh tử cũng có thể không để ý, nếu như gặp gỡ không cứu, mình cũng không cần sống.
- Bây giờ không phải là thời điểm nói lời khách sáo, chúng ta lặng lẽ đào tẩu, Dị Linh tộc khẳng định đã nổi điên, bắt đầu tìm tòi khắp nơi, tìm tới nơi này chỉ là vấn đề thời gian, ta xem không bằng như vậy, các ngươi trước tìm địa phương nghỉ ngơi dưỡng thương, ngàn vạn không nên bị phát hiện!
Đã cắt đứt mọi người khách khí, Trương Huyền nói.
- Nghỉ ngơi dưỡng thương? Không được!
Một vị lão Danh Sư, nhíu mày:
- Dị Linh tộc tu kiến công sự phòng ngự, càng có hai vị Vương giả đích thân tới, khẳng định mưu đồ làm loạn, nhất định phải ngăn cản bọn hắn, nếu không ta sợ... Sẽ xuất hiện biến cố không thể cân nhắc!
Dị Linh tộc khí thế hung hăng mà đến, còn chưa tới thời điểm bọn hắn có thể nghỉ ngơi, an tâm dưỡng thương.
- Chuyện của bọn hắn các ngươi không cần phải xen vào, ta một người có thể xử lý!
Trương Huyền khoát tay áo.
Lần này xuống, chính là vì xử lý tình huống Lăng Bia dị động, hiện tại chỉ chơi sụp công sự phòng ngự, hơn hai trăm Dị Linh tộc còn sống thật tốt, làm sao có thể trực tiếp rời đi?
- Ngươi một người? Như vậy không được, quá nguy hiểm...
Mọi người vội vàng nói.
- Tình huống hiện tại của các ngươi, cùng tới mà nói, chẳng những không thể giúp, còn có thể thêm phiền! Các ngươi cần làm nhất, là dưỡng thương, chờ thương thế tốt lên, cùng bọn hắn chiến đấu!
Biết rõ hảo ý của đối phương, nhưng Trương Huyền vẫn lắc đầu.
Không phải hắn không tín nhiệm đối phương, mà là Dị Linh tộc quá nhiều, quá cường đại, căn bản không phải bọn hắn có thể chống lại.
Thật muốn đi qua mà nói, chỉ sợ lại phiền toái bản thân đi xuất thủ cứu một lần.
- Cái này...
Sắc mặt mọi người trướng hồng.
Đối phương nói không sai, tuy bọn hắn đều là Danh Sư lục tinh đỉnh phong, nhưng mà đối mặt hơn hai trăm Dị Linh tộc, còn có hai Thánh Vực tứ trọng, đích xác hữu tâm vô lực, không có bất kỳ biện pháp nào.
- Trương sư, tuy chúng ta không được, nhưng ngươi một người, khẳng định cũng khó! Coi như mọi người không thể giúp chuyện lớn, cũng nhất định có thể giúp chuyện nhỏ, lẫn nhau chiếu ứng, tất nhiên có thể làm cho bọn hắn ăn một bình!
- Đúng vậy, chúng ta tiếp cận bốn mươi người, mỗi người giết nhiều một cái, cũng có thể khiến áp lực giảm bớt một phần...
- Để cho chúng ta đi theo ngươi đi, lần này chỉ cần cẩn thận, không bị vây công, chắc có lẽ không chật vật như vừa rồi!
Mọi người vẫn không yên lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.