Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1766: Tin tưởng Trương Huyền (2)




- Ta biết rõ, chư vị không tin ta, nhưng tiếp tục lưu lại nơi đây, chỉ có một kết quả, hoặc là bị giết, hoặc là bị thẩm vấn sống không bằng chết. Theo ta đi, ta sẽ mang bọn ngươi rời đi nơi đây, về phần ta có phải Trương Huyền hay không, có phải Danh Sư Học Viện Viện trưởng hay không, rời đi nơi đây, lại thảo luận tiếp!
Thấy trong ánh mắt hắn mang theo thành khẩn, khác biệt Dị Linh tộc hung ác, tất cả Danh Sư liếc mắt nhìn nhau, riêng phần mình mang theo nghi hoặc.
- Nếu như ta muốn giết các ngươi, lấy trạng thái của các ngươi bây giờ, người nào có thể đỡ nổi? Thẩm vấn các ngươi, ta đã là Viện trưởng rồi... Các ngươi còn có bí mật gì, đáng giá ta phiền toái như vậy?
Thấy mọi người tâm tính dao động, Trương Huyền tiếp tục nói.
- Cái này...
Mọi người nói không ra lời, ngay cả Lục Phong cũng mở miệng mấy lần, nhưng không có phát ra âm thanh.
Đối phương nói không sai, thật muốn giết bọn hắn, căn bản không cần lãng phí nhiều miệng lưỡi như vậy, muốn biết tin tức, khẳng định cũng trực tiếp thẩm vấn, nếu như cả hai không phải, chẳng lẽ thật là muốn cứu bọn hắn?
- Các ngươi không tin ta, nhưng có lẽ nhận thức cái này đi!
Thấy tâm tư bọn họ dao động, Trương Huyền nhẹ nhàng thở ra, cổ tay khẽ đảo, một cái lệnh bài xuất hiện ở lòng bàn tay.
Viện Trưởng Lệnh!
- Đây là Viện Trưởng Lệnh hoàn mỹ, làm sao có thể...
Chứng kiến cái lệnh bài này, Lục Phong nhịn không được ngẩn ngơ.
Thân là Danh Sư Học Viện thay mặt Viện trưởng, cấp bậc Viện Trưởng Lệnh biết rất rõ ràng, loại cấp bậc đạt tới hoàn mỹ này, nói rõ lấy được tất cả thầy trò nhận thức. Là từ trước tới nay chưa bao giờ xuất hiện qua, làm sao có thể?
- Viện Trưởng Lệnh hoàn mỹ cấp, có ý tứ gì?
Những người khác đều không quá lý giải, đồng loạt nhìn lại.
- Là...
Chần chừ một chút, Lục Phong giải thích tình huống một lần.
- Viện Trưởng Lệnh đạt được tất cả thầy trò của Danh Sư Học Viện nhận thức?
- Hắn có được cái này, nói rõ đúng là Danh Sư Học Viện Viện trưởng, ngay cả tất cả tiền bối cùng tất cả thầy trò đều tin tưởng hắn, vì cái gì chúng ta không tin?
- Có phải hắn đã giết Trương Huyền Viện trưởng, đoạt lấy lệnh bài hay không?
- Điều đó không có khả năng, Viện Trưởng Lệnh là ý niệm của tất cả thầy trò tạo thành, nếu như chém giết Viện trưởng, ý niệm sẽ tiêu tán, thậm chí lọt vào cắn trả!
...
Nghe xong giải thích, tất cả mọi người đồng loạt nhìn qua Trương Huyền, mặc dù đối với hắn vẫn có nghi hoặc rất lớn, nhưng trong lòng đã không có phản kháng như vậy.
- Thời gian không đợi người, ta cũng không có biện pháp giải thích thêm, tin tưởng ta thì đừng có phản kháng, mang bọn ngươi rời đi nơi đây!
Thấy mọi người không có địch ý lớn như vậy, Trương Huyền nhẹ nhàng thở ra, nói tiếp:
- Chúng ta chỉ có một cơ hội, chỉ có sống sót mới có thể giết càng nhiều Dị Linh tộc nữa, bảo hộ Nhân tộc, anh dũng hy sinh, chẳng những không có bất cứ tác dụng gì, ngược lại sẽ trở thành lương thực cung cấp nuôi dưỡng Dị Linh tộc, gây chuyện không tốt lấy máu tươi của các ngươi làm dẫn, có thể triệu hồi ra càng nhiều Dị Linh tộc nữa tới đây!
- Cái này...
Nghe lời này, sắc mặt mọi người đều ngưng tụ.
Hắn nói không sai, lúc trước mọi người đối thoại bọn hắn đã nghe được, sở dĩ không giết bọn hắn, là muốn mượn bọn hắn tế tự, phá vỡ phong ấn, khiến Dị Linh tộc càng cường đại hơn tới đây.
Nếu như không thể trốn đi, kết quả nhất định là như vậy, chẳng những không phải hy sinh, mà là hại càng nhiều người.
- Đào tẩu thế nào, ngươi nói đi, chúng ta nghe ngươi!
Một Danh Sư lớn tuổi mở miệng nói.
- Dù ngươi gạt chúng ta, cũng tốt hơn lưu lại chỗ này, nói đi!
Danh Sư khác cũng đồng thời nhẹ gật đầu.
- Ân, để các ngươi làm vô cùng đơn giản, lúc này không nên phản kháng, ta mang bọn ngươi tiến vào một không gian.
Trương Huyền nói.
Đào tẩu như thế nào, lúc trước hắn cũng đã nghĩ kỹ, mang theo bọn người già yếu này, muốn giấu giếm được Dị Linh tộc lặng lẽ rời đi là hoàn toàn không thể nào.
Biện pháp duy nhất chính là để bọn hắn vào Thiên Nghĩ Phong Sào, sau đó tự mình nghĩ biện pháp rời đi.
- Tốt!
Nghe được muốn dẫn bọn hắn tiến nhập không gian, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ nghi hoặc, sau đó đồng thời nhẹ gật đầu.
Cái này xác thực là biện pháp tốt nhất.
- Tốt rồi, tất cả vào đi!
Cổ tay khẽ đảo, lấy ra Thiên Nghĩ Phong Sào, tinh thần Trương Huyền lan tràn, bao phủ tất cả mọi người ở bên trong.
Biết rõ tình huống hiện tại, mọi người buông lỏng tinh thần, không có một tia phản kháng.
Vù vù!
Một tiếng nhẹ kêu, ba bốn mươi vị Danh Sư ở trong phòng đều biến mất không thấy gì nữa, đã tiến nhập tổ ong.
Thu nhập tổ ong vào Không Gian giới chỉ, lúc này Trương Huyền mới nhẹ nhàng thở ra.
Những Danh Sư này thoạt nhìn có chút cố chấp, rồi lại vì Nhân tộc, đáng giá kính nể, vô luận như thế nào cũng phải cứu.
- Hiện tại làm sao đi ra ngoài?
Tất cả mọi người đã vào tổ ong, sau đó nên làm chính là hắn làm sao chạy khỏi nơi này.
Xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra ngoài, hai vị Vương giả quả nhiên canh giữ ở bên ngoài, không chỉ như thế, chung quanh còn bố trí rất nhiều đại trận, chỉ cần mình vừa đi ra, giải thích không thông, liền rất có thể lọt vào vây công.
- Mới vừa rồi còn có thể giải thích, càn quấy, hiện tại tất cả mọi người bị ta lấy đi, giải thích khẳng định cũng giải thích không thông, nếu đi ra ngoài vô cùng có khả năng lọt vào mai phục!
Trương Huyền vuốt vuốt mi tâm.
Tất cả mọi người không thấy, giải thích thế nào đi nữa, đối phương khẳng định cũng sẽ không tin tưởng, hiện tại duy nhất có thể làm là đào tẩu, chỉ là... làm sao trốn?
- Phương pháp duy nhất, là tiếp tục sử dụng Vu Hồn!
Nhướng mày, Trương Huyền đã có quyết định.
Muốn thần không biết quỷ không hay đào tẩu, chỉ có thể sử dụng Vu Hồn.
Suy tư nhiều lần, xác định lợi và hại, Trương Huyền không do dự nữa, khoanh chân ngồi dưới đất, tinh thần khẽ động, Vu Hồn ly thể.
Ngay sau đó thu nhục thân vào Không Gian giới chỉ, hồn phách mang theo Không Gian giới chỉ lặng lẽ đi tới đại môn.
Hiện tại chỉ có thể giống như ban đầu ở Vân Vụ Lĩnh, mượn nhờ Vu Hồn vô hình vô chất, không để người chú ý, lặng lẽ đào tẩu.
Về phần có thể thành công hay không, chỉ có thể buông tay đánh cược một lần!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.