Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1757: Không biết lòng người tốt (1)




- Gọi ngươi?
Chứng kiến Dị Linh tộc này, đúng là Kim Diệp Vương muốn thẩm vấn bọn họ, khóe miệng của tất cả mọi người đều co lại.
Chúng ta chỉ là đang nói... Danh Sư Học Viện tân nhiệm Viện trưởng cùng Lục Phong mâu thuẫn, người nào hô ngươi?
Đừng tự mình đa tình a?
Con mắt của Lục Phong càng trừng to.
Khuôn mặt xấu như vậy, người nào sẽ gọi ngươi?
Đang muốn nói chuyện, liền thấy gia hỏa xấu xí kia đi tới.
- Mới vừa rồi còn nghĩ làm sao giải thích với các ngươi, nếu như nhận ra, vậy không còn gì tốt hơn rồi...
Đi vào trước mặt, gia hỏa xấu xí đưa tay liền muốn cởi xiềng xích ở trên thân thể bọn hắn.
- Ngươi muốn làm gì?
Mọi người giật nảy mình.
Giải thích?
Nhận ra?
Nhận thức muội muội ngươi a! Chúng ta là Danh Sư, Danh Sư chính trực, cùng Dị Linh tộc chưa bao giờ liên hệ qua, nói thân mật như vậy, người nào nhận thức ngươi là ai?
- Làm gì? Không mở xiềng xích, làm sao rời đi?
Thấy mọi người rõ ràng nhận thức thân phận của hắn, còn vẻ mặt cảnh giác, Dị Linh tộc lắc đầu.
Gia hỏa này, dĩ nhiên là Trương Huyền.
Còn không có vào cửa, liền nghe được có người hô tên của hắn, còn muốn giới thiệu kỹ càng, trong lòng kỳ quái, đẩy cửa nhìn sang, thấy nói chuyện chính là Lục Phong, lúc này mới chợt hiểu ra.
Hẳn là nhận ra bản thân, giải thích cho những người khác.
Không phải vậy, làm gì bị nhốt ở trong này, còn đối với mình nhớ mãi không quên?
Nhận ra tốt nhất, đang lo thân phận này nên giải thích như thế nào đây!
- Rời đi? Ngươi đến cùng có ý tứ gì?
- Muốn giết cứ giết, muốn thi triển quỷ kế với chúng ta, nằm mơ!
- Tránh ra, không nên đụng xiềng xích của chúng ta!
- Chúng ta có thể tới nơi đây đã ôm quyết tâm phải chết, muốn thu mua chúng ta, ngươi còn là thôi đi!
Thấy vị Dị Linh tộc này muốn thả bọn họ rời đi, tất cả mọi người đều hừ lạnh.
Vô sự ân cần, không gian tức đạo, nhìn bộ dạng vô sỉ của hắn, liền biết không phải là người tốt lành gì.
Chút ơn huệ nhỏ ấy, liền nghĩ thu mua bọn hắn, không khỏi quá không để chức nghiệp Danh Sư vào mắt rồi.
- Ta là tới cứu các ngươi...
Thấy những người này vẻ mặt không tin, ngược lại hắn trở thành người xấu, Trương Huyền vội vàng nói.
Vừa rồi không phải các ngươi giới thiệu ta sao? Sao đảo mắt liền trở mặt không nhận?
- Cứu chúng ta, ngươi một Vương giả Dị Linh Tộc, sẽ cứu chúng ta?
- Nghĩ đến lạt mềm buộc chặt, thu mua lòng người, thật muốn như vậy, ngươi cũng không tránh khỏi nghĩ chúng ta quá đơn giản.
Tất cả Danh Sư cười lạnh.
- Ta...
Không nghĩ tới bị đối phương hiểu lầm, còn xuất hiện sự tình lúc trước lo lắng, Trương Huyền cười khổ lắc đầu, nhìn về phía Lục Phong viện trưởng cách đó không xa:
- Lục viện trưởng, bọn hắn không tin ta, ngươi tổng không có khả năng cũng không tin a?
Nói xong, thân thể nhoáng một cái, cơ bắp toàn thân khanh khách rung động, khôi phục bộ dáng vốn có.
- Ta là Trương Huyền a...
- Trương Huyền?
Lục Phong sững sờ, con mắt trợn tròn, thân thể cứng đờ, mang theo sát khí nồng đậm:
- Ngươi... Quả thật là Vương giả Dị Linh Tộc? Ta muốn giết ngươi!
Lúc trước, vị Trương Huyền lão sư này xuất hiện, các loại giải thích cực kỳ hợp lý, khiến hắn cảm thấy đã hiểu lầm một vị thiên tài Danh Sư, nản lòng thoái chí, cam tâm tình nguyện đi tới nơi này hẳn phải chết chi địa, dùng tính mạng tới sám hối.
Vốn tưởng rằng lần này tử vong, mới có thể chuộc lại tội lỗi của mình... Ai ngờ, lập tức muốn chết rồi, tận mắt nhìn đến, Vương giả Dị Linh Tộc biến thành Trương Huyền!
Nói cách khác, gia hỏa này lừa tất cả Trưởng lão Danh Sư Học Viện và mình!
- Ngươi đã hiểu lầm...
Không nghĩ biến về bộ dáng bản thân, đối phương sẽ tức giận như thế, Trương Huyền vội vàng giải thích:
- Ta không phải Dị Linh Tộc, ta là Trương Huyền, chuyên môn tới cứu các ngươi...
Bành!
Nói còn chưa dứt lời, liền cảm thấy một cỗ lực lượng vọt tới, quay đầu nhìn lại, liền thấy một lão giả từ phía sau lưng đạp tới.
Thân thể nhoáng một cái, tránh thoát công kích, Trương Huyền nhíu mày:
- Ngươi làm gì?
Hảo tâm tới cứu người, gia hỏa này ở sau lưng đánh lén, quả thực hơi quá đáng.
May mắn bản thân bị trọng thương, hơn nữa lực lượng bị giam cầm, nếu không, Thánh Vực nhất trọng đỉnh phong đánh lén, coi như là hắn, cũng phải ăn được một bình.
- Đã sớm nghe nói Vương giả Dị Linh Tộc, có thể giả mạo nhân loại, Danh Sư cũng không cách nào phân biệt... Thật tốt, cũng dám lẫn vào Danh Sư Học Viện, lừa gạt tất cả mọi người, còn chiếm được thân phận Viện trưởng, ta muốn giết ngươi!
Lão giả tức giận đến chòm râu thổi bay.
- Để cho ta biết chân tướng sự tình, dù liều mạng, cũng muốn ngươi chết!
- Nhất định phải giết hắn đi...
- Trở thành Viện trưởng, tất nhiên nắm giữ vô số cơ mật của Nhân tộc, một khi truyền quay lại Dị Linh Tộc, liền nguy rồi...
...
Tất cả Danh Sư đồng loạt đứng lên, vây Trương Huyền vào giữa, từng cái ánh mắt thấu hồng, tựa như sắp giết người.
Bọn hắn vừa hoài nghi Trương Huyền, có thể là Vương giả Dị Linh Tộc, cái gia hỏa nhức đầu này, liền biến thành hình dạng của hắn...
Sự thật đang ở trước mắt, cũng không cần hoài nghi rồi!
Một Dị Linh Tộc, lẫn vào Danh Sư Học Viện không nói, còn lên làm Viện trưởng, cơ mật Nhân tộc không biết bị hắn để lộ nhiều ít, không giết hắn, không phải phụ lòng danh xưng Danh Sư?
Lục Phong cũng tức giận sắp bạo tạc nổ tung.
Biểu hiện ra thân phận Thiên Nhận Danh Sư chính là Dương Huyền Dương sư, vốn cho là đệ tử của hắn, sẽ không có vấn đề... Giờ phút này, tận mắt thấy nhiều Dị Linh tộc nghe hắn nói như vậy, hơn nữa ở trước mặt biến thành bộ dáng nhân loại, trong lòng không còn hoài nghi.
Đường đường Danh Sư, lại có thể bị Dị Linh tộc lường gạt như thế, nắm đấm xiết chặt, hàm răng sắp cắn nát.
Đáng hận lúc trước hắn không có kiên quyết một ít, chọc thủng thân phận đối phương, kết quả... Xuất hiện loại cục diện không thể vãn hồi này.
- Các ngươi đã hiểu lầm, ta là nhân loại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.