Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1755: Người nào gọi ta? (1)




Thời điểm hai người nói chuyện với nhau, tất cả Dị Linh tộc đã triệt để khống chế đám người Lục Phong, hơn nữa mang theo tới đây.
Bọn hắn bị nhiều Dị Linh tộc như vậy vây công, vốn đã dầu hết đèn tắt, nếu không phải đối phương cần máu tươi tế tự, khẳng định đã sớm chết, chống lại không được bao lâu, cũng hợp tình hợp lý.
Dị Linh tộc vây công, Trương Huyền cũng không nói chuyện, thậm chí ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn.
Nếu như đối phương hiểu lầm mình là Kim Diệp Vương, liền khẳng định không dám giết chết, chỉ cần không chết, liền có thể cứu.
Một đường đi về phía trước, thời gian không lâu, liền thấy một kiến trúc cực lớn xuất hiện ở trước mắt.
Dựa vào núi mà xây dựng, lan tràn vài dặm, giấu ở dưới màn trời u ám, băng lãnh âm trầm, làm cho người ta có cảm giác quỷ dị.
- Lớn như thế?
Trương Huyền nhíu mày.
Địa quật, là thông đạo kết nối nhân loại cùng chiến trường ngoại vực, dựa theo tình huống bình thường, tuy nguy hiểm, nhưng không có quá nhiều Dị Linh tộc mới đúng, mà mảnh kiến trúc này, có thể dung nạp hơn mười vạn người, chẳng lẽ... Dị Linh tộc đã đột phá phong ấn, định cư ở chỗ này?
Thật như vậy mà nói, chỉ sợ Hồng Viễn Đế Quốc sẽ gặp phải nguy hiểm.
Hơn hai trăm Dị Linh tộc, thủ đô đế quốc chưa hẳn có thể giữ vững vị trí, thật muốn toát ra hơn mười vạn, Thanh Nguyên Phong Hào Đế Quốc, chỉ sợ cũng sẽ kinh hãi.
Đi theo sau lưng đối phương, Minh Lý Chi Nhãn lặng lẽ mở ra, nhìn vào trong kiến trúc.
Bên trong cực kỳ trống trải, bất quá cũng không có dấu vết sinh mệnh tồn tại.
- Vương gia, đây là chúng ta ở hơn hai tháng này, tu kiến ra căn cứ, đóng quân mấy vạn người cũng không thành vấn đề! Đại quân tới mà nói, hoàn toàn có thể cam đoan nơi ở.
Đông Việt tranh công cười cười.
- Ân!
Ẩn đi Minh Lý Chi Nhãn, Trương Huyền nhẹ gật đầu, trong lòng âm thầm thở ra.
Nguyên lai là tới trước tu kiến, còn tưởng rằng đã cư trú đầy Dị Linh tộc.
Xem ra phong ấn có biến cố, nhưng không có đạt tới tình trạng bọn người kia có thể tùy ý tiến nhập.
Căn cứ lời nói của đối phương, có thể phân tích ra hai điểm.
Thứ nhất, muốn Thanh Diệp Vương tới đây, cần lấy Danh Sư tế tự, cũng không phải đơn giản nói tới có thể tới.
Thứ hai, bọn hắn hẳn là tiên quân, tới đây xây dựng căn cứ, nghĩ biện pháp cùng bên kia phong ấn thành lập kết nối... Một khi thành công, vô cùng có khả năng đại quân xâm lấn.
Thật muốn như vậy, liền phiền toái lớn rồi.
Trong lòng suy tư, theo sát ở sau lưng Đông Việt, rơi vào trong khu kiến trúc.
Những kiến trúc này cùng Nhân tộc có khác biệt rõ ràng, có thể hội tụ sát lục chi khí ở chung quanh tốt hơn, ở chỗ này tu luyện sát lục chân khí mà nói, hoàn toàn có thể đạt tới hiệu quả làm chơi ăn thật.
Xem ra Dị Linh tộc, cũng không thiếu thế hệ tinh anh, không kém Trận Pháp Sư của nhân loại bao nhiêu.
Cũng khó trách, nếu như không cường đại như vậy, cũng không có khả năng ở lúc trước Khổng Sư xuất hiện, chèn ép nhân loại không có lực phản kháng.
- Nghe qua Vương gia đối với kiến trúc, trận pháp, cực kỳ tinh thông, nếu như có không thích hợp chỗ, thuộc hạ có thể lập tức phái người đi đổi...
Đông Việt nhìn qua.
- Không...
Đang muốn nói không cần cải biến, trong lòng Trương Huyền khẽ động.
Xem ra gia hỏa này, còn không có xác nhận thân phận của mình, muốn thăm dò.
Kim Diệp Vương, đến cùng tinh thông kiến trúc, trận pháp hay không, bản thân cũng không rõ ràng, vạn nhất nói đúng phương pháp sửa lại, kết quả người phía trước không tinh thông, tương đương trực tiếp lòi đuôi; mà nếu tinh thông, nói không đúng... Tất nhiên, cũng là phiền toái.
Xem ra gia hỏa này không ngốc, nháy mắt liền đào cái hối cho hắn.
Loại tình huống này, nói cũng không phải, không nói cũng không phải.
- Ngươi với Vương gia của mình, cũng nói lời như thế?
Nhướng mày, sắc mặt của Trương Huyền trầm xuống.
Nếu như trả lời cũng không nhất định đúng, không trả lời, cũng không nhất định đúng, dứt khoát không dây dưa ở vấn đề này nữa.
- Ta...
Thân thể Đông Việt cứng đờ, lúc này mới cảm thấy vừa rồi hỏi, có chút đi quá giới hạn, sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt.
Đường đường Vương gia, muốn nói đã nói, không muốn nói đừng hỏi, há là một thuộc hạ như hắn nên hỏi thăm hay sao?
- Tốt rồi, ta không rảnh nói nhảm với ngươi, những người kia, đơn độc đưa đến một mật thất, trong ba mươi mét xung quanh, đừng cho người tới đây!
Không có tiếp tục dây dưa ở vấn đề này, Trương Huyền nói.
- Vâng!
Thấy hắn cũng không truy cứu, Đông Việt gật đầu, nhẹ nhàng thở ra, quay người đi ra ngoài an bài, thời gian không lâu đi vào trước mặt:
- Vương gia, ta đã an bài vào những người kia cung điện phía trước...
- Ân!
Trương Huyền nhẹ gật đầu.
- Vương gia cẩn thận, nhân loại giảo hoạt, thủ đoạn quỷ dị, ta sợ bọn hắn sẽ bất lợi với ngươi...
Đông Việt nói.
- Một đám gà đất chó kiểng mà thôi! Coi như ta đứng ở tại chỗ, để cho bọn họ công kích, lại có thể làm khó dễ được ta?
Trương Huyền cười lạnh, chắp hai tay sau lưng, một cỗ khí tức cường đại từ trong cơ thể bay lên.
- Vâng!
Cảm nhận được cỗ lực lượng này, Đông Việt nhíu mày.
Lấy thực lực của đối phương, muốn giết hắn một ngón tay cũng không cần.
- Đừng cho người qua, ta đi một chút sẽ trở về!
Hừ lạnh một tiếng, Trương Huyền chắp hai tay sau lưng, nhấc chân đi thẳng về phía trước, trong nháy mắt biến mất, tiến nhập cung điện phía trước.
- Vâng!
Đông Việt nhẹ gật đầu, thấy hắn biến mất, lúc này mới nhăn mày lại, quay đầu phân phó:
- Người đâu!
- Đội trưởng...
Chỉ chốc lát, một Dị Linh tộc vội vã đi tới.
- Ngươi bây giờ đi bên phong ấn điều tra một chút, hôm nay còn có người tới đây không...
Đông Việt nói.
- Vâng!
Dị Linh tộc này nhẹ gật đầu, vội vàng tháo chạy.
Tuy trong lòng đã tin tưởng tám chín phần mười, nhưng vẫn muốn xác nhận một chút, chuyện lần này, liên lụy quá lớn, ngàn vạn không thể có bất kỳ sơ hở.
...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.