Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1752: Thân phận của ta không cần nhiều lời rồi a! (2)




Nghĩ vậy, tinh thần khẽ động, Thiên Đạo chân khí nhẹ nhàng chấn động, chậm chạp sôi trào lên, trên thân một cỗ sát lục chi khí mãnh liệt xông lên phía chân trời, mặc dù không có cường đại như xương ngón tay của Ngoan Nhân truyền ra, lại tựa hồ như càng thêm tinh thuần, càng thêm tinh khiết.
- Chí Tôn Hoàng giả... Điều này sao có thể? Chủ nhân... Là Dị Linh tộc ngụy trang sao?
Đang cảm khái, quả nhiên có thể thực hiện, liền nghe thanh âm phát run của Ngoan Nhân vang lên bên tai.
- Chí Tôn Hoàng giả?
Trương Huyền sững sờ, nhịn không được cười lên:
- Dị Linh tộc ngụy trang? Làm sao có thể!
Hắn là Thiên Nhận Danh Sư, đối phương cũng không phải không biết, cùng Dị Linh tộc có quan hệ cái lông?
- Dị Linh Tộc, căn cứ huyết mạch phân cấp, huyết mạch Hoàng tộc cao nhất, Vương tộc thứ hai, sau đó theo thứ tự là hầu tộc, quý tộc, phàm tộc... Mỗi một chủng tộc, cũng phân chia kỹ càng, Chí Tôn Hoàng tộc... ở trong Hoàng tộc là cường đại nhất...
Ngoan Nhân nói:
- Vừa rồi chủ nhân thi triển chân khí, tinh khiết đến cực điểm, đúng là đặc thù của Chí Tôn Hoàng tộc...
- Chí Tôn Hoàng tộc?
Trương Huyền mở trừng hai mắt.
Thiên Đạo chân khí tùy tiện bắt chước một chút... Lợi hại như vậy?
- Vâng!
Vẻ mặt Ngoan Nhân tràn đầy kính nể, đồng thời đối với thân phận của chủ nhân càng thêm nghi hoặc.
Rõ ràng là Thiên Nhận Danh Sư, có thể vận chuyển sát lục chân khí không có chút không khỏe nào thì thôi, trong cơ thể rõ ràng còn có được chân khí của Chí Tôn Hoàng tộc...
Chủ nhân, đến cùng còn có bao nhiêu bí mật?
- Nếu như ta là Chí Tôn Hoàng tộc, ngươi thì sao?
Trương Huyền nhìn qua.
Thiên Đạo chân khí tinh thuần đến cực điểm, nếu như có thể bắt chước, khẳng định cũng là loại cao cấp nhất, nghe Ngoan Nhân kinh ngạc như thế, chẳng lẽ hắn không phải Chí Tôn Hoàng tộc?
Hắn không phải cao thủ cao cấp nhất trong Dị Linh tộc sao?
Nếu không, năm đó cũng không có khả năng cùng Khổng Sư đối chiến a!
- Ta...
Cười khổ một tiếng, Ngoan Nhân đang muốn giải thích, đột nhiên phát hiện cái gì, thanh âm truyền tới:
- Chủ nhân, hình như giống như chúng ta bị phát hiện rồi!
- Bị phát hiện rồi?
Trương Huyền sững sờ, ngẩng đầu nhìn lại, lông mi kìm lòng không được nhảy loạn, thiếu chút nữa ngất đi.
Chỉ thấy trên không chẳng biết lúc nào bay tới bốn năm mươi Dị Linh tộc, từng cái tản mát ra khí tức cường đại, sát lục chi khí bắt đầu khởi động, phong tỏa toàn bộ chung quanh, muốn chạy trốn, cũng không có bất kỳ cơ hội.
Không phải ẩn núp rất khá sao?
Tại sao lại bị phát hiện?
Còn không có cứu người, trước bị vây công, sẽ không... trốn không thoát chứ!
- Nhất định là vừa rồi thời điểm Thiên Đạo chân khí thay đổi thành sát lục chân khí, không có khống chế được lực lượng...
Da mặt run rẩy, Trương Huyền nghĩ tới.
Vừa rồi Thiên Đạo chân khí dựa theo ý nghĩ của hắn, thay đổi thành sát lục chân khí đặc thù của Dị Linh Tộc, tuy hiệu quả rất tốt, lại nhất thời không có khống chế được, khí tức phóng lên trời.
Đoán chừng một khắc ngắn ngủn ấy, bị đối phương phát hiện.
Rầm rầm!
Đang không biết làm như thế nào cho phải, liền thấy Dị Linh tộc ở không trung nhìn rõ dung mạo của mình, cục diện vốn khẩn trương trầm tĩnh lại, một Dị Linh tộc Thánh Vực nhị trọng đi tới trước mặt.
- Ngươi là người nào?
Trong giọng nói mang theo chất vấn.
- Ta?
Trương Huyền sững sờ, lúc này mới nhớ tới, đã đổi lại quần áo Dị Linh tộc, bộ dáng cũng cải biến.
Hắn giờ phút này, phối hợp sát lục chi khí sôi trào trong cơ thể, không khác gì Dị Linh tộc.
Đối phương hẳn coi mình là tộc nhân của bọn hắn, nhưng mà mặt lạ hoắc, lúc này mới hỏi thăm.
- Ta...
Thở dài một hơi, đang muốn tùy tiện biên một cái tên, hồ lộng qua, dù sao Dị Linh tộc nhiều như vậy, đối phương cũng không có khả năng ai cũng nhận thức, trong lòng đột nhiên động một cái, một cái ý nghĩ xông ra.
Ánh mắt lập tức nheo lại, hít sâu một hơi, sát lục chân khí trong xương ngón tay của Ngoan Nhân, ở trong người lao nhanh ra, sát khí cường đại phóng lên trời.
Ầm ầm!
Thiên Đạo chân khí ngụy trang sát khí, tuy vô cùng tinh thuần, nhưng chỉ có Bán Thánh cấp, mà trong xương ngón tay, mãnh liệt bành trướng, lao nhanh không thôi, làm cho người ta cảm giác không ra thực lực đến cùng nhiều bao nhiêu, cảm thấy tựa như biển rộng, nhìn không tới đầu cuối.
- Cái này, cái này...
Cảm nhận được cỗ lực lượng này, vị Dị Linh tộc Thánh Vực nhị trọng đối diện kia, sắc mặt trắng nhợt, thân thể kìm lòng không được cứng ngắc.
- Thân phận của ta có lẽ không cần phải nói rồi a?
Chắp hai tay sau lưng, Trương Huyền nhàn nhạt nhìn lại.
Tình huống Dị Linh Tộc như thế nào, hắn không biết chút gì, coi như Ngoan Nhân biết rõ, cũng là mấy vạn năm trước bố cục, hơn nữa ký ức tổn thất nghiêm trọng, tùy tiện biên một cái tên, là có khả năng hồ lộng qua, nhưng vạn nhất biên sai, căn bản không có dòng họ này, chẳng phải trực tiếp đụng lên vết đao?
Lại nói, biên một cái tên người nào cũng không biết, đối phương cũng không xem là gì, coi như có thể lẫn vào đội ngũ của bọn hắn, muốn cứu người, cũng là không thể nào.
Biện pháp tốt nhất chính là ngụy trang một thân phận làm cho đối phương kiêng kị.
Nếu như Dị Linh tộc dùng độ tinh thuần của sát lục chân khí phân đẳng cấp, vậy trước tiên hù dọa một phen rồi hãy nói.
Dù sao loại sự tình này cũng là quen việc dễ làm, làm nhiều lắm, hạ bút thành văn, không khó xử chút nào.
- Không cần nhiều lời?
Dị Linh tộc Thánh Vực nhị trọng sững sờ, vẻ mặt tràn đầy ngốc trệ.
Thấy cũng chưa thấy qua ngươi, nào biết được ngươi là cái rễ hành nào?
Không cần phải nói?
Ngươi ngược lại nói một chút a...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.