Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1747: Lăng Bia biến cố (1)




Trong Không Gian giới chỉ của Trương Huyền, bây giờ còn có hơn hai mươi Dị Linh Tộc Khôi Lỗi, một Ngoan Nhân.
Đối với loại khí tức này biết cực kỳ rõ ràng.
Tiếp xúc liền rõ, chính là Dị Linh Tộc, không có bất cứ vấn đề gì.
Đây không phải chỗ thần thánh nhất của Học Viện, cấm địa các thời kỳ Viện trưởng nghỉ ngơi sao?
Tại sao lại có sát lục chi khí của Dị Linh Tộc nồng đậm như thế?
Dị Linh Tộc lấy nhân loại làm thức ăn, tàn nhẫn bạo ngược, cùng Danh Sư là thiên địch, không thể cùng tồn tại, vì sao khí tức của chúng sẽ xuất hiện ở chỗ này?
Nhìn lại bốn phía.
Nơi này, hẳn là trong Lăng Bia, cực kỳ trống trải, rồi lại u ám vô cùng, không ánh sáng, cũng không có khí tức.
Nếu như không phải hồn phách, khẳng định không cách nào sinh tồn.
- Nơi đây không chỉ có sát lục chi khí, còn có một cỗ khí tức cuồn cuộn...
Rất nhanh, cảm giác được không đúng.
Nơi này không chỉ cảm nhận được sát lục, còn có hạo nhiên chính khí, khí tức đặc thù của Danh Sư Nhân tộc.
Dọc theo gian phòng trống trải, đi thẳng về phía trước, ngẫu nhiên chứng kiến một cái hắc động thật lớn xuất hiện ở trước mắt, sát lục chi khí chính là từ nơi này truyền đến.
Chung quanh hắc động, là một bảo vật phân hoá Linh Hồn giống như Thanh Hồn Chung, bố trí thành trận pháp, che kín bốn phía, đếm một chút, không nhiều không ít, vừa vặn một trăm lẻ hai kiện.
- Đây chính là tất cả Viện trưởng lưu lại ý niệm...
Trương Huyền gật đầu.
Viện trưởng khác có lẽ đều dùng loại bảo vật phân hoá Linh Hồn này, lúc này mới bảo tồn được ý niệm.
Chỉ là, những ý niệm này, không hề giống Vu Hồn, giống như thực chất, có thể tùy ý đi ra, chỉ gửi thân ở trong bảo vật, như là tử vật.
- Chẳng lẽ... Những ý niệm này bảo tồn xuống, cũng không phải chỉ dùng để khảo hạch Viện trưởng mới, mà là... trấn áp?
Ý thức được cái gì, Trương Huyền sững sờ.
Hắc động cách đó không xa, sát lục chi khí nồng đậm, mà ý niệm của tất cả Viện trưởng xếp đặt bốn phía, cộng thêm Lăng Bia cho người ta có cảm giác trấn áp bốn phương...
Không cần nghĩ cũng hiểu được, những ý niệm này giữ lại vạn năm, tuyệt không chỉ vì khảo hạch Viện trưởng mới đơn giản như vậy.
Chỉ sợ là vì trấn áp nơi đây.
- Không phải nơi này chính là... điểm kết nối chiến trường ngoại vực của Dị Linh tộc cùng Đại Lục chứ?
Hồng Viễn Đế Quốc, ở trong tất cả đế quốc nhất đẳng xung quanh, tính không được cường đại, lại có thể để Danh Sư Học Viện xây dựng ở chỗ này, nghe nói là vì ở đây, có một tiết điểm kết nối chiến trường ngoại vực của Dị Linh Tộc cùng Đại Lục.
Vì trấn áp nơi này, mới thành lập Học Viện, thủ hộ số mệnh của Nhân tộc.
Chẳng lẽ... Ngay ở chỗ này?
Đây là thông đạo đi thông chiến trường ngoại vực, mới có sát lục chi khí nồng đậm như thế?
Mà ý niệm của những Viện trưởng cùng Lăng Bia bảo tồn ở đây, mục đích là vì thủ hộ nơi đây?
Thật như vậy mà nói, mới có thể giải thích vì sao Viện Trưởng Lăng ẩn nấp như vậy, không cho người ngoại trừ Viện trưởng tiến nhập, chỉ sợ là vì sợ loại sát lục khí tức này tiết lộ, gây nên khủng hoảng không cần thiết.
- Nếu thật như thế, các thời kỳ Viện trưởng đích xác làm cho người ta khâm phục...
Một ngày làm Viện trưởng, dù bỏ mình, cũng phải lưu thủ ý niệm, trấn áp nơi đây, bảo hộ một phương an toàn, Danh Sư đích xác đối với Nhân tộc làm ra cống hiến không cách nào phai mờ.
Cái này có khả năng cũng là nguyên nhân chủ yếu để những chức nghiệp khác kính trọng bọn họ.
Dạo qua một vòng, rất nhanh xác định suy đoán của mình.
Cái hắc động cách đó không xa, liên tục toả ra sát lục khí tức, làm cho người ta khó có thể tới gần, nếu như không có Viện trưởng ý niệm bố trí trận pháp, có thể sẽ càng ngày càng nhiều, cuối cùng xông hủy Lăng Bia, toàn bộ Hồng Viễn Thành cũng bị trùng kích.
- Là một trận pháp cấp bảy, bố trí vô cùng xảo diệu...
Trương Huyền âm thầm gật đầu.
Trước mắt trận pháp này, cũng không cố định, một đạo ý niệm có thể khu động, hai đạo cũng có thể, hơn nữa, kèm theo ý niệm càng nhiều, uy lực trở nên càng lớn.
- Còn xen lẫn Viện Trưởng Lệnh...
Viện Trưởng Lệnh là do tất cả ý niệm của Danh Sư Học Viện ngưng tụ thành, mang lực lượng cứng rắn nhất của Nhân tộc, dùng để trấn áp nơi đây, cực kì thích hợp.
Những Viện trưởng này, sau khi bỏ mình, giữ lại Viện Trưởng Lệnh, dùng để duy trì trận pháp, này mới khiến toàn bộ Hồng Viễn Đế Quốc, đã qua vạn năm, không có Dị Linh tộc đại quy mô bị bức hại, ổn định và hoà bình lâu dài.
Cảm khái một tiếng, đang tính toán một chút, đạo ý niệm của bản thân nên để ở vị trí nào, mới có thể để cho trận pháp uy lực càng lớn, liền nghe được hắc động trước mắt, đột nhiên phát ra tiếng thét.
Oanh long long! Oanh long long!
Như thủy triều trùng kích, lực lượng cường đại, chấn toàn bộ Lăng Bia liên tục lắc lư, tựa hồ tùy thời sẽ sụp đổ.
Xì xì xì!
Ngay sau đó, Trương Huyền liền cảm thấy hắc động trước mắt, một cỗ sát khí nồng đậm như sóng lớn lao đến, liên tục va chạm về phía trận pháp.
Ô...ô...n...g!
Trận pháp phát sáng lên, tiến hành trấn áp sát khí, bất quá cái sau càng ngày càng hung mãnh, cái trước như cá lớn va chạm lưới đánh cá, tùy thời sẽ không chịu nổi, vỡ ra.
- Tiếp tục như vậy, trận pháp kiên trì không được bao lâu...
Sắc mặt Trương Huyền xanh mét, nhíu mày.
Lấy nhãn lực của hắn, có thể nhẹ nhõm nhìn ra, cực hạn của trận pháp cùng lực lượng của sát lục chi khí, tuy trước mắt có thể ngăn trở, nhưng cũng là nỏ mạnh hết đà, tùy thời sẽ bị xé nứt.
- Không được!
Sắc mặt trầm xuống, đi vào trước trận pháp, dạo qua một vòng, trong mắt hào quang lập loè, tới một chỗ tiết điểm, một cước đá tới.
Ô...Ô...n...g!
Ở dưới lực lượng của hắn, trận pháp đột nhiên phóng ra hào quang kịch liệt, uy lực đại tăng, trận đồ vốn tràn đầy nguy cơ tùy thời sẽ vỡ vụn, đã ổn định lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.