Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1738: Trịnh Dương vô địch (hạ) (2)




Lộc Thành sốt ruột.
Đối phương đã đánh tới cửa nhà, quét mặt mũi Chiến Sư bọn hắn không còn một mảnh, không giáo huấn một lần, về sau còn làm sao gặp người?
- Ta tự mình đến đi...
Lắc đầu, Trác Thanh Phong tiến về phía trước một bước, nhìn về phía Trịnh Dương cách đó không xa.
- Ta cũng không ức hiếp ngươi, ta sẽ áp chế tu vi giống như ngươi!
Phần phật!
Nói xong, khí tức trong cơ thể Trác Thanh Phong liên tiếp co rút lại, từ Thánh Vực nhị trọng, biến thành Tàm Phong cảnh sơ kỳ.
Tuy đè thấp tu vi, nhưng hắn lý giải võ kỹ, cùng kinh nghiệm chiến đấu, tốc độ phản ứng là không thay đổi, có thể nói, coi như là Tàm Phong cảnh sơ kỳ, sức chiến đấu chính thức còn đáng sợ hơn Bán Thánh Lộc Thành.
- Bắt đầu đi!
Trịnh Dương nhẹ gật đầu, cũng không nói nhảm, trường thương trong tay giơ lên, trong nháy mắt, cả người phảng phất như một cây trường thương, thương cũng là bản thân hắn.
Cảnh giới Nhân Thương hợp nhất tối cao... Nhân Thương Như Một!
Thần sắc của Trác Thanh Phong ngưng trọng, lấy ra một thanh trường kiếm.
Vù vù!
Biết rõ đối phương lợi hại, thân ảnh nhoáng một cái, đi đầu động thủ.
Cước bộ của hắn hết sức phức tạp, thoạt nhìn giống như giẫm bộ pháp đặc thù, rõ ràng đi vào trước mặt, nhưng thật muốn công kích, sẽ phát hiện khoảng cách rất xa, căn bản công kích không đến.
- Là một loại trận pháp... Trác chiến sư, là bộ pháp cùng trận pháp dung hợp chung một chỗ, quá trình tiến lên cũng là quá trình bày trận!
Đồng tử của Ô Thiên Khung co rụt lại.
Tuy Chiến Sư, không lĩnh ngộ phụ tu, nhưng có thể dùng rất nhiều phụ tu cho chiến đấu, tăng lên sức chiến đấu càng mạnh hơn nữa.
Thật giống như hiện tại Trác Thanh Phong thi triển chiêu này.
Bộ pháp cùng trận pháp hữu hiệu kết hợp, sẽ để cho đối thủ tìm không rõ phương hướng của mình, từ đó không cách nào phán đoán, địa điểm công kích chuẩn xác nhất.
- Chiêu này rất đáng sợ, coi như là ta, cũng không thể ứng đối, chỉ có thể tạm thời tránh né, nhìn thiếu niên này đánh như thế nào...
Thẩm Bình Triều nhẹ gật đầu.
Trác chiến sư dùng chiêu này, quỷ dị không hiểu, hắn không áp chế tu vi, cũng khó khăn nắm lấy, đối phương chỉ là Tàm Phong cảnh, một khi ứng đối không tốt, sẽ thất bại ngay tại chỗ.
- Hừ!
Trịnh Dương tựa hồ nhìn ra mục đích của hắn, nhẹ nhàng khẽ hừ, cũng không tránh né, trường thương trong tay mãnh liệt đâm tới mặt đất.
Rầm ào ào!
Một đạo thương mang huy hoàng mà ra, mặt đất lập tức kéo lê khe hở cực lớn, dài chừng vài chục mét.
Ngay lúc đó, đá vụn cuồn cuộn, khói bụi tung bay.
- Lấy... Đá vụn phá trận pháp? Lợi hại!
Thấy một màn như vậy, ánh mắt của Ô Thiên Khung sáng lên.
Vừa rồi hắn còn đang suy nghĩ, đối phương ứng đối như thế nào, liền thấy đến chiêu này, trong lòng lập tức kích động.
Trác Thanh Phong dùng hai chân bố trí trận pháp, thân ảnh là khó có thể nắm lấy, không thể phát hiện, so với huyễn ảnh càng thêm đáng sợ, đối phương không công kích, lại trực tiếp đâm mặt đất, khói bụi tứ tán bay lên... Chẳng khác nào dùng khói bụi bao phủ bốn phía.
Quản ngươi là trận pháp gì, bộ pháp gì, chỉ cần khói bụi có thể dính lên, chính là thật thể, rơi không lên, chính là giả dối!
Nói cách khác, một chiêu liền phá công kích của đối phương.
Phần phật!
Thiếu niên đã phát hiện vị trí cụ thể của Trác chiến sư, trường thương đâm rách không khí, thẳng tắp đi vào trước mặt.
- Hừ!
Chứng kiến đối phương nhanh như vậy liền phá giải thối pháp của hắn, khuôn mặt Trác Thanh Phong trầm xuống, trường kiếm trong tay giơ lên, đâm về phía trước.
Đinh đinh đinh!
Kiếm quang cùng mũi thương va chạm.
Ngực hơi khó chịu, liên tục lui về phía sau mấy bước, trong lòng Trác Thanh Phong hoảng sợ.
Dưới cấp bậc đồng dạng, lực lượng chân khí của hắn lại có thể xa xa không bằng đối phương.
Nhất là độ tinh thuần của Chân Khí, quả thực là thiên đại cách biệt, không thể so sánh nổi.
Nhưng một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, dạy được cường đại như thế, lão sư nên lợi hại bao nhiêu?
Rào rào!
Liên tục vung vài kiếm, lúc này mới tháo bỏ xuống lực lượng công kích của đối phương, lần nữa xông lên, bất quá, đối phương tựa hồ nhìn ra thiếu sót trong công kích của hắn, trường thương không lưu tình chút nào, một thương nhanh hơn một thương.
Liên tục tám thương, khuôn mặt Trác Thanh Phong trắng bệch, đã có chút hô hấp không thông suốt.
Chân Khí của đối phương quá mức cường đại, ép tới hắn căn bản không cách nào chống lại.
Nếu không phải tu vi bản thân hắn sớm đã đạt đến Thánh Vực nhị trọng, tốc độ phản ứng nhanh, thân thể càng thêm linh mẫn, chỉ sợ hiện tại đã bị trọng thương.
- Ngừng, không cần đánh tiếp... Ta không phải đối thủ!
Lui về phía sau một bước, Trác Thanh Phong rời đi vòng chiến, nhìn thiếu niên ở trước mắt khoát tay áo.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng mà sự thật chính là sự thật, coi như là hắn tự mình xuất thủ, cũng không phải đối thủ của thiếu niên này.
Đối phương vô luận là lý giải võ kỹ, hay kinh nghiệm chiến đấu, thậm chí lực lượng, đều cao hơn hắn không chỉ một lần.
Cường giả loại này, một khi tiến nhập Chiến Sư Đường, ít nhất cũng là Thiên phu trưởng, thậm chí... Phó thống lĩnh!
Không nghĩ tới, ở chỗ này còn có thiên tài như thế!
- Ngươi cũng là đệ tử của Hồng Viễn học viện? Không biết lão sư là ai, có hứng thú gia nhập Chiến Sư Đường chúng ta hay không?
Thật sự nhịn không được, Trác Thanh Phong nói.
- Ta không phải đệ tử Hồng Viễn học viện...
Thu hồi trường thương, Trịnh Dương chắp hai tay sau lưng, nhàn nhạt nhìn qua:
- Bất quá, gia sư là Trương Huyền!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.