Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1705: Tứ đại Viện trưởng (1)




- Đã khảo hạch xong?
- Ngắn ngủn hai tháng, liền để một phong hào Vương quốc, tấn cấp thành đế quốc?
- Ta nhớ được, Học Viện chúng ta ghi chép cao nhất là Mạc Lưu Chân Viện trưởng, dùng trọn vẹn ba năm a?
- Đây cũng quá nhanh...
Tất cả Trưởng Lão đều sửng sốt.
Bọn hắn đã sớm đoán được, Viện trưởng khảo hạch thăng cấp đế quốc, tất nhiên có thể thông qua, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ đến nhanh như vậy!
Hai tháng liền thành công, chỉ sợ đã phá vỡ ghi chép của Danh Sư Đường.
- Đúng vậy, quá nhanh, không có gì bất ngờ xảy ra, Viện trưởng có lẽ đã khởi hành trở về...
Mi trưởng lão gật đầu.
- Như vậy tốt nhất, vừa vặn có thể bắt kịp Chiến Sư đại tái...
Triệu Bính Tuất nói.
- Đúng vậy a!
Nói lên Chiến Sư đại tái, sắc mặt của tất cả mọi người đều ngưng trọng.
Tứ đại Danh Sư Học Viện trăm năm tiến hành một lần, tuy biểu hiện ra không có gì, trên thực tế là âm thầm đọ sức, lúc này Viện trưởng có thể tự mình trở về, chủ trì đại cục, càng trở thành Danh Sư lục tinh, không còn gì tốt hơn.
- Tuyển chọn Chiến Sư, từng niên cấp đều có cơ hội, tất cả niên cấp trước hai mươi, trải qua hai tháng này tỷ thí, đã không sai biệt lắm chọn được.
Tu Trường Thanh nói.
Chiến Sư đại tái, dùng vũ lực làm đầu, hai tháng này, tất cả niên cấp một mực tiến hành thi đấu, rốt cuộc chọn lựa được trước hai mươi, những người này đại biểu Học Viện, cùng với ba đại Học Viện khác tiến hành đấu võ, tranh đoạt danh ngạch cuối cùng.
- Thực lực đệ tử của chúng ta như thế nào?
Nghe được đã tuyển ra, Triệu Bính Tuất dừng lại một chút hỏi.
- Căn cứ tình huống dĩ vãng, còn là hơi yếu, có thể thông qua, chỉ sợ... Không có mấy cái!
Sắc mặt Tu Trường Thanh đỏ bừng.
Hồng Viễn Danh Sư Học Viện, luôn luôn là kế cuối của tứ đại Học Viện, thành lập vạn năm, tổng cộng mới có ba trăm hai mươi bảy người trở thành Chiến Sư, phân tán đến trăm năm một lần, bình quân mỗi lần ba bốn người mà thôi.
- Khoảng cách tuyển chọn còn có vài ngày thời gian, tập trung những học sinh này lại, chăm chỉ tu luyện, tranh thủ để cho bọn họ tiến thêm một bước!
Nghe được tình huống không lạc quan, Triệu Bính Tuất nói.
- Cũng chỉ có thể như vậy!
Mọi người gật đầu.
Lâm trận mới mài gươm, tuy hiệu quả cực kỳ bé nhỏ, nhưng cũng là chuyện không có biện pháp.
Danh Sư Học Viện khác, có được Danh Sư thất tinh tọa trấn, tài nguyên cũng phong phú hơn Hồng Viễn Học Viện, rất nhiều thiên tài đứng đầu đều lựa chọn ba học viện này, mà bọn hắn có thể chiêu đến, đều là còn dư lại... So không lại đối phương, cũng không có cách nào.
Dạy và học cùng tiến bộ, lão sư chỉ là dạy học, tư nguyên không tốt, đệ tử không có thiên phú, sẽ không có bao nhiêu thành quả.
Đây là tuần hoàn ác tính, liên tục nhiều năm cũng lấy không được thành tích tốt, Tổng bộ Danh Sư Đường ban thưởng càng ngày càng ít, thanh danh giảm xuống, đệ tử tốt tự nhiên sẽ không đến nữa... càng lâu càng kém.
...
Danh Sư Học Viện, tất cả trưởng lão nghị sự, bên ngoài Hồng Viễn Thành, một Phi Chu thật lớn ngừng lại.
Dài chừng 70-80 m, cao hơn mười tầng lầu, phía trên lầu các đình đài đầy đủ mọi thứ, từ xa nhìn lại, cực kỳ xa hoa.
Trước sau Phi Chu, có tám Thánh Thú ẩn chứa huyết mạch Long Tộc khống chế, nâng thân tàu cực lớn ở giữa không trung, chậm rãi đáp xuống, không có một tia lắc lư.
Trên boong thuyền, hai lão giả đứng nghiêm, nhìn tường thành nguy nga bao la trước mắt, tất cả đều mỉm cười.
- Ô viện trưởng, may mắn mà có Vân Nhai Phi Chu của ngươi, nếu không muốn nhanh như vậy chạy tới nơi này, thật không quá dễ dàng!
Một thanh y lão giả ở bên tay trái vuốt râu nói.
- Tứ đại Học Viện, đồng khí liên chi, trợ giúp lẫn nhau là nên phải! Lại nói, lần này tiến hành tuyển chọn ở Hồng Viễn Học Viện, chúng ta từ Vân Hư Học Viện tới đây, vừa vặn đi ngang qua La Thanh Học Viện các ngươi, đón bọn ngươi... cũng có thể để cho rất nhiều học sinh sớm trao đổi, sớm biết rõ thế giới to lớn, cường giả như rừng! Nếu không một mực bế quan, cảm thấy thiên hạ anh hùng duy ngã độc tôn, đối với bọn họ trưởng thành, cũng không có bất kỳ chỗ tốt.
Lão giả áo xám ở bên phải cười nói.
Hai người này, từng cái đều có thực lực trên Thánh Vực, khí tức lượn lờ làm cho người ta cảm giác sâu không lường được.
Nhất là huy chương ở Danh Sư bào trước ngực, bảy vì sao lóng lánh phát sáng, nhìn qua đã biết rõ, dĩ nhiên đạt đến tình trạng thất tinh.
Danh Sư thất tinh, đây chính là Hồng Viễn Đế Quốc Danh Sư Đường, thậm chí Danh Sư Học Viện, cũng không có người đạt tới.
- Đúng vậy, lý lẽ không phân biệt không rõ, đạo không nói không rõ... Những học sinh này, có thể từ trong học viện trổ hết tài năng, tham gia Chiến Sư đại tái, cơ bản đều là thế hệ kinh tài tuyệt diễm, cậy tài khinh người, là khó mà tránh khỏi, để cho bọn họ sớm biết rõ, sơn ngoại hữu sơn, nhân thượng hữu nhân, cũng không phải là sai lầm gì, ngược lại có chỗ tốt rất lớn!
Thanh y lão giả nhẹ gật đầu.
- Chúng ta đều đã đến, Ngũ viện trưởng đâu? Sao một mực không gặp?
Ô viện trưởng nghi ngờ hỏi.
- Gia hỏa Ngũ Nhiên này, ngươi cũng biết, si mê tâm đắc mà Khổng Sư lưu lại ở Phong Thánh đài, còn làm cái gì Phong Thánh Hội, mấy tháng trước liền sớm ra cửa, đoán chừng hiện tại đã sớm vào thành!
Thanh y lão giả nói.
Ngũ Nhiên trong miệng bọn hắn nói, đúng là lúc trước Trương Huyền ở Phong Thánh đài gặp phải vị Thanh Trúc Danh Sư Học Viện Viện trưởng, Phong Thánh Hội Hội trưởng kia.
Thanh y lão giả này là La Thanh Danh Sư Học Viện Viện trưởng Thẩm Bình Triều, Ô viện trưởng là Vân Hư Học Viện Viện trưởng, Ô Thiên Khung.
Vân Hư, La Thanh, Thanh Trúc, Hồng Viễn... Là tứ đại Danh Sư Học Viện dưới Thanh Nguyên phong hào Vương quốc.
Vân Hư thứ nhất, Hồng Viễn cuối cùng.
- Ô sư, Trầm sư, gia sư Ngũ Nhiên cho mời!
Thời điểm hai người đang nói chuyện với nhau, một trung niên bay tới, rơi vào trước mặt, cung kính ôm quyền.
- Thế nào, ta nói gia hỏa này đã sớm tới...
Thẩm Bình Triều cười cười, cũng không nhiều lời, lúc này trả lời:
- Chúng ta đi qua ngay!
Nói xong cùng Ô Thiên Khung dặn dò thầy trò ở sau lưng vài câu, đi theo trung niên, thẳng tắp bay về phía nội thành.
Không lâu sau, đi vào một tiểu viện rộng rãi.
Tiến nhập đại sảnh, quả nhiên thấy Ngũ Nhiên đang ngồi ở bên trong, chậm rãi đổ nước nóng vào ấm trà, động tác ưu nhã mà thoải mái dễ chịu, nhìn qua cũng biết là một vị Trà Đạo Đại Sư.
- Lão gia hỏa kia, tới rất nhanh a! Như thế nào, gọi chúng ta tới uống trà? Nói trước một tiếng, không phải trà ngon, hai ta không uống!
Ô Thiên Khung cười nói.
- Yên tâm đi, nhất định là trà ngon!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.