Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1653: Danh Sư học viện khiếp sợ (hạ) (1)




- Không phải nói đàm phán với đối phương, sẽ không xuất hiện thú triều sao? Tại sao có thể như vậy?
- Nhiều Linh thú, Thánh thú như vậy bao vây chúng ta, căn bản ngăn cản không nổi!
- Lần này xong!
- Chỉ sợ từ khi Danh Sư học viện thành lập đến nay, là nguy cơ lớn nhất, so với bốn ngàn năm trước, lúc Mạc Lưu Chân viện trưởng tại vị, gặp phải nguy cơ còn muốn lớn hơn...
Qua hồi lâu, mọi người mới yên lặng nói.
Nhiều Thánh thú, Linh thú như vậy dốc toàn bộ lực lượng, coi như Danh Sư học viện, cuối cùng có thể chiến thắng, khẳng định cũng là thắng thảm!
Mười vạn học sinh, có thể còn sống sót tuyệt đối không hơn một phần ba. Nếu thực như thế, tuyệt đối có thể ghi chép vào lịch sử! Mới vừa lời thề son sắt, sẽ không phát sinh thú triều, liền xuất hiện loại tình huống này, coi như tân viện trưởng kế vị thành công, cũng không có bất kỳ lực uy hiếp gì, thậm chí còn có thể biến thành trò cười cho thiên hạ!
- Thông qua vừa rồi biểu hiện, có thể thấy được thầy Trương thật có chút bản lĩnh, nhưng gặp được loại sự tình này, ai cũng không thể cứu vãn, chỉ có thể trách hắn xui xẻo!
Một vị Hoàng đế bệ hạ nói.
- Đúng vậy! Bất kể ứng đối như thế nào, làm được khá hơn nữa, tận lực giảm bớt thương vong cũng vô dụng! Đại điển kế vị bị nhiều Linh thú như vậy vây quét, bất kể làm thế nào, cũng sẽ trở thành viện trưởng thất bại nhất của Danh Sư học viện, không có cái thứ hai!
Chử Dĩ cũng lắc đầu, nhìn về phía Trương Huyền trên đài, đầy là đồng tình. Thông qua chuyện vừa rồi, hắn đối vị tân viện trưởng trẻ tuổi này cũng có chút bội phục, đáng tiếc tạo hóa trêu ngươi, thiên tài lại ưu tú, gặp được nhiều Thánh thú, Linh thú như vậy, cũng không có bất kỳ biện pháp nào.
Đang cảm khái, suy đoán đối phương giải quyết vấn đề này như thế nào, liền nghe chung quanh ồn ào, đột nhiên không dừng được, tất cả mọi người hô hấp dồn dập, dường như xảy ra đại sự gì.
- Làm sao vậy?
Hắn nhướng mày, nhìn về phía Ngọc Thần Thanh cách đó không xa.
- Tự xem đi!
Vị hoàng đế bệ hạ này của Hồng Viễn đế quốc không trả lời, mà chỉ chỉ.
- Nhìn cái gì?
Chử Dĩ sửng sốt một chút, vội ngẩng đầu, chỉ nhìn thoáng qua, con ngươi kìm lòng không được thu hẹp, thân thể cứng ngắc tại chỗ, yết hầu phát khô:
- Cái này, cái này... là cái gì?
Không chỉ hắn như vậy, trong nháy mắt toàn bộ học viện đều lặng ngắt như tờ, phảng phất như gặp quỷ. Triệu Bính Tuất cũng ngẩng đầu lên, liền thấy tất cả Thánh thú, Linh thú phi hành, chẳng biết lúc nào đã biến đổi trận hình, từ xa nhìn lại, vậy mà ở trên không bày ra một hàng chữ lớn, che khuất bầu trời, lan tràn hơn mười dặm, khí thế rộng rãi! Kiểu chữ rồng bay phượng múa, ngân câu thiết họa, tựa như Thư Họa sư lưu lại mặc bảo, mang theo ý vị đặc thù.
- Chúc mừng chủ nhân trở thành viện trưởng của Danh Sư học viện, công lao trác thế, tên lưu thiên cổ... chẳng lẽ, chẳng lẽ bọn chúng không phải tới quấy rối, đối nghịch? Mà là tới chúc mừng?
Đọc chữ viết phía trên, thanh âm của Chử Dĩ trống rỗng, cả người như gỗ. Vốn cho rằng nhiều Linh thú, Thánh thú như vậy, vây bọn hắn vào giữa, tất nhiên sẽ phát động công kích mãnh liệt, hoặc thừa cơ muốn chỗ tốt...
Nằm mơ cũng không nghĩ tới, không những không có làm như vậy, ngược lại chúc mừng. Chuyện gì xảy ra? Ầm ầm! Trong lòng nghi ngờ còn chưa kết thúc, ba vị Vương giả của Vân Vụ lĩnh ở trên không, đột nhiên đồng thời ôm quyền, mặt hướng Trương Huyền khom người nói:
- Thanh Trúc Địa Long, Bạch Nhĩ Thú, Thiết Lân thú, chúc mừng chủ nhân trở thành viện trưởng của Danh Sư học viện, đặc biệt chuẩn bị mười vạn ba ngàn hai trăm cân Vân Vụ hoa trà, xem như hạ lễ!
Soạt!
Nương theo tiếng nói kết thúc, không trung lập tức bay tới ba mươi Linh thú phi hành Bán Thánh, mỗi một con đều nắm một cái rương to lớn, chậm rãi đặt ở trên đài cao, nhẹ nhàng mở ra.
Ông!
Lập tức mùi trà thơm khắp nơi, từng đoàn từng đoàn sương mù từ trong rương bay lên, đủ mọi màu sắc, chiếu rọi toàn bộ đài cao như mộng ảo, giống như tiên cảnh.
- Đây là...
Ánh mắt Ngọc Thần Thanh trừng suýt rơi ra, bờ môi phát run:
- Vân Vụ hoa trà cấp bậc chí tôn?
- Vân Vụ hoa trà? Là chủng loại ngươi đưa cho chúng ta kia?
Chử Dĩ nhịn không được nói.
Làm đế quốc bệ hạ lân cận, cũng hưởng thụ qua Vân Vụ hoa trà, chỉ là số lượng cực kỳ ít ỏi, coi như địa vị cao quý, cũng không uống qua mấy lần. Dù vậy, tư vị kia, cảm giác kia, vẫn để cho người ta cả đời khó mà quên được. Nghĩ tới liền chảy nước miếng.
- Loại đưa cho các ngươi kia?
Ngọc Thần Thanh lắc đầu:
- Ngươi suy nghĩ nhiều, cho các ngươi chỉ là cấp thấp nhất, so sánh với cái này, rác rưởi cũng không bằng!
- Rác, rác rưởi cũng không bằng?
Chử Dĩ cùng mấy Hoàng đế bệ hạ khác, vẻ mặt trong nháy mắt biến thành xanh xám.
- Đừng hiểu lầm, không phải ta muốn đưa các ngươi kém, mà là loại Vân Vụ hoa trà cấp bậc này, coi như hoàng cung chúng ta... cũng không có!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.