Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1638: Nguyên nhân lão viện trưởng chết (2)




- Đáng giận...
Tử Dương thú cắn răng khanh khách, tròng mắt đỏ hoe, thân thể khổng lồ không ngừng run rẩy, tức giận đến suýt nổ tung. Lão chủ nhân đối với hắn tốt như vậy, không nghĩ tới, thế mà bị hạ độc hại chết! Nếu như không phải tên này, coi như di tích kia thật có nguy hiểm, cũng không có khả năng toàn quân bị diệt, đến cuối cùng không ai trở lại.
- Thân là Danh Sư, không bảo vệ đồng loại, còn quy thuận Dị Linh tộc, trợ Trụ vi ngược, tàn sát đồng môn, ngươi còn có mặt mũi nào sống sót?
Trương Huyền híp mắt lại.
Độc dược của đối phương, hắn tự mình thử qua, không có giải dược mà nói, xem như Thánh giả nhất trọng đỉnh phong cũng có thể nhẹ nhõm độc chết. Mặc dù thực lực của Lão viện trưởng không yếu, nhưng không có đến Thánh giả nhị trọng, sau khi trúng độc lại bị Dị Linh tộc vây công, làm sao có thể sống được? Có thể nói, Vưu Hư này, quả thực là bại hoại của nhân tộc, sỉ nhục trong Danh Sư!
- Thánh giả Bồ Đề thụ của Hoàng thất, có phải cũng bị ngươi hạ độc hay không?
Trương Huyền trách mắng một tiếng, tiếp tục hỏi.
- Vâng!
Vưu Hư gật đầu.
- Vì cái gì?
Thánh giả Bồ Đề thụ, cùng Dị Linh tộc không có bất kỳ quan hệ gì, là đồ vật hoàng thất dùng để tăng tiến linh hồn, tại sao phải hạ độc hại chết?
- Nguyên nhân cụ thể, ta thật không biết, là bọn họ muốn ta làm như vậy, chỉ cần hoàn thành, liền giúp ta kéo dài 50 năm tuổi thọ...
Vưu Hư không dám giấu diếm.
Hắn thân trúng kịch độc, thực lực đã trăm không còn một, hiện tại lại trúng Sư Ngôn Thiên Bẩm của Trương Huyền, rất nhanh liền nói ra toàn bộ.
Vưu Hư này, tuổi thọ đến cuối cùng, càng già càng sợ chết, sau khi bị Dị Linh tộc bắt lấy, hứa hẹn giúp hắn kéo dài tuổi thọ, lại thêm đủ loại uy hiếp, tự nhiên là hoàn toàn hàng phục. Mặc dù ở sâu trong nội tâm, cũng biết như vậy là không đúng, nhưng càng đi càng xa, đã không cách nào quay đầu lại.
Còn chỗ di tích lão viện trưởng đi, hắn vừa tiến vào, liền bị Dị Linh tộc bắt, tình huống cụ thể cũng nói không rõ ràng, hỏi một hồi, cũng không hỏi ra gì. Độc chết Bồ Đề thụ, là được mệnh lệnh, nguyên do cụ thể lại không có tư cách biết.
- Chủ nhân, có thể để cho ta giết bại hoại nhân tộc này hay không?
Thấy thẩm vấn xong, Tử Dương thú cũng nhịn không được nữa, cắn răng nói.
- Hắn nhất định phải chết, nhưng mà liên quan nhiều như vậy, không thể chết ở trên tay chúng ta! Ta sẽ để thầy Mộc mang hắn về tổng bộ... Yên tâm đi, Danh Sư đường xử phạt phản đồ, là cực kỳ nghiêm khắc, hắn tiếp nhận còn thống khổ hơn tử vong!
Trương Huyền khoát tay áo.
Nếu như Vưu Hư này không liên quan những vấn đề kia, giết thì giết, nhưng mà liên quan lão viện trưởng chết, dính dáng tới Dị Linh tộc, liền không thể giết được. Khẳng định phải báo cáo tổng bộ Danh Sư đường, để cho bọn họ tới xử lý.
- Vâng!
Tử Dương thú gật đầu.
Mặc dù rất muốn giết tên này, nhưng thân là thú sủng của lão viện trưởng, biết rất nhiều quy củ của Danh Sư, hắn chém giết, đối với tên này mà nói, thực sự quá tiện nghi. Đưa vào tổng bộ, vĩnh viễn điêu khắc lấy sỉ nhục, mới là trừng phạt lớn nhất.
- Ngươi thấy thế nào?
Trương Huyền nhìn về phía Ngụy Như Yên.
- Hết thảy nghe theo lão sư an bài!
Ngụy Như Yên gật đầu.
- Vậy thì tốt rồi!
Trương Huyền nhẹ gật đầu:
- Hiện tại ta liền liên hệ thầy Mộc!
Nói xong, kêu Tôn Cường tới, dặn dò một tiếng. Người sau lập tức đi ra ngoài, không đến mười phút, thầy Mộc liền bay tới, rơi vào trong viện.
- Sư thúc!
Vừa thấy mặt, thầy Mộc liền ôm quyền.
- Vưu Hư này phản bội nhân tộc, mưu hại Danh Sư học viện lão viện trưởng, hi vọng ngươi có thể mang về tổng bộ thẩm vấn!
Trương Huyền chỉ tay.
- Phản bội nhân tộc?
Con ngươi thầy Mộc co rụt lại:
- Sư thúc xác định?
Cái tội danh này cực lớn, nhất là đối với Danh Sư, một khi xác lập, hủy một đời không nói, còn sẽ bị tất cả mọi người phỉ nhổ.
- Ân!
Trương Huyền gật đầu.
- Vậy thì tốt, ta lập tức xử lý!
Thầy Mộc biết chuyện này không thể trì hoãn, bàn tay trảo một cái, dùng chân khí vây khốn Vưu Hư:
- Hiện tại ta liền mang hắn quay về tổng bộ, lễ kế vị của sư thúc, có khả năng không tham gia được...
Viện trưởng đã xác định, lễ kế vị chỉ là nghi thức mà thôi, hắn tham gia hay không đều không quan trọng. Trọng yếu là mang phản đồ của nhân tộc về.
- Ân!
Trương Huyền khoát tay áo.
Thầy Mộc không nói thêm lời, thân thể nhảy lên, thẳng tắp bay đi, rất nhanh liền biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.