Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1628: Một ngón tay (2)




- Một ngón tay, đánh nát Kích Không phù, đả thương ta?
Con ngươi Trương Huyền co rụt lại, cảm thụ không ra trong ngón tay có lực lượng hay không, nhưng có thể tuỳ tiện kích thương mình, thật rất kinh khủng.
- Ngươi chính là “Hoàng” trong miệng Hoàng Kim Hùng Hổ thú?
Ổn định hô hấp, thấy đối phương không có tiếp tục công kích, Trương Huyền hỏi.
- Hắc hắc, có thể tìm tới nơi này, ngươi cũng rất có bản lĩnh!
Trong ngón tay có một đạo ý niệm truyền tới, nói là Thượng Cổ thú ngữ. Nghe thanh âm, chính là Vu Hồn Thanh Giác Long thú trước đó.
- Xem ra không sai rồi, không nghĩ tới đường đường Vu Hồn Thanh Giác Long thú, thế mà giấu ở trên một ngón tay!
Trương Huyền nhíu mày.
Vu Hồn không có khả năng đơn độc tồn tại, trước đó hắn liền nghi ngờ, đến cùng là chuyện gì xảy ra, nhìn thấy cái này mới biết được, đối phương tất nhiên là gửi ở trong đó, mới sống lâu như vậy.
Giống như Mặc Hồn Sinh gửi ở trên Cửu Thiên Liên Thai. Chỉ cần có vật dẫn, hoàn toàn có thể kiên trì thời gian rất lâu. Nhưng mà ngón tay không phải cơ thể sống, muốn gìn giữ sức sống, liền cần hấp thu lực lượng huyết nhục, có lẽ... Đây chính là nguyên nhân để Hùng Hổ thú dùng Danh Sư hiến tế. Danh Sư chân khí tinh thuần, lực lượng huyết nhục hơn xa tu luyện giả bình thường, đối với tử vật mà nói tuyệt đối là đại bổ.
- Nhãn lực không tệ, trẻ tuổi như vậy liền có loại hiểu biết này, xem ra ngươi không phải học viên bình thường, cũng không phải học sinh của vị trưởng lão bên ngoài kia!
Thấy hắn không nói ra lai lịch, ngón tay hừ nhẹ.
- Không sai, ta đích xác không phải học sinh của Mi trưởng lão...
Trương Huyền lắc đầu.
- Có thể thuần phục chín đại Vương giả của Vân Vụ lĩnh, quả nhiên có chỗ hơn người, ta thích nhất nuốt Danh Sư thiên tài như ngươi, chỉ cần nuốt, liền có thể bổ đầy huyết nhục, để ta lại kéo dài 50 năm tuổi thọ!
Ngón tay cười hắc hắc, tựa như nắm giữ một đôi mắt tham lam, muốn thôn phệ người.
- Kéo dài 50 năm tuổi thọ?
Trương Huyền nhìn qua:
- Ngươi thôn phệ huyết nhục Danh Sư tới kéo dài tuổi thọ? Ngón tay này là cái gì, lại có thể để ngươi tránh né thời gian suy?
Trong Vu Hồn hồn lực ngũ suy, có thời gian suy, nương theo thời gian trôi qua, cho dù có huyết nhục tiếp tế, hồn lực cũng sẽ dần dần suy yếu. Xem như Vu Hồn sư, cũng không có khả năng tồn tại lâu dài, vĩnh viễn sống sót. Mặc Hồn Sinh bị nhốt ở trong Cửu Thiên Liên Thai, hoàn toàn tách biệt thế gian, dù vậy, lực lượng cũng suy giảm lợi hại, lực lượng Hóa Phàm cửu trọng đỉnh phong, mười không còn một. Tên này nhờ vào một ngón tay liền sống sót, chẳng lẽ có gì đó cổ quái?
- Ngươi biết thời gian suy?
Ngón tay nghi ngờ.
Không ít người biết Vu Hồn sư, nhưng đối với hồn lực ngũ suy, biết lại không nhiều, dù sao cũng là bí mật nghề nghiệp, nhưng kẻ trước mắt này rõ ràng như thế, chẳng lẽ cũng là một vị Vu Hồn sư?
- Đương nhiên biết! Không chỉ biết cái này, còn biết, ngươi không nhận được Vu Hồn sư truyền thừa, mặc dù lấy hình thái Vu Hồn tồn tại, trên thực tế là bám vào cộng sinh, mà không phải đoạt xá!
Trương Huyền tiếp tục nói.
Đối phương không công kích, thư viện không cách nào kiểm tra, mới vừa rồi đối với công kích hắn, sử dụng lực lượng, trong đầu đã hình thành thư tịch, biến thành kiến thức của mình.
Vốn cho rằng tên này nắm giữ Vu Hồn sư truyền thừa, mới sống lâu như vậy, hiện tại xem ra, căn bản không có chuyện như vậy. Chỉ là dùng phương pháp đặc thù, cột hồn phách của mình vào trên ngón tay kia, sau đó dựa vào thôn phệ huyết khí của Danh Sư, duy trì sinh mệnh, trên thực tế không có bất cứ quan hệ nào với Vu Hồn truyền thừa.
Có thể để cho hồn phách sống lâu như thế, ngón tay này tất nhiên không đơn giản. Chỉ tiếc, hồn phách của Thanh Giác Long thú cùng ngón tay này có quan hệ cộng sinh, cũng không phải đoạt xá, vừa rồi đánh lén là hồn phách, thư viện không biểu hiện ra lai lịch của ngón tay. Nếu không cũng sẽ không cần dây dưa với đối phương, trực tiếp một sách đập chết rồi.
- Có thể nói ra lai lịch của ta, tuổi không lớn lắm, kiến thức thật không ít, nhưng càng như vậy, càng không giữ được ngươi! Không đến không gian chồng chất của ta, ngược lại cũng thôi, đã đi vào, hôm nay liền đừng đi nữa...
Ngón tay kinh ngạc một chút, nhưng lập tức cười lạnh.
Ông!
Ngay sau đó một cổ lực lượng cường đại lan tràn ra, trước đó Trương Huyền ở trong sơn động nhìn thấy huyễn ảnh Thanh Giác Long thú lần nữa nổi lên, mang theo sát cơ nồng đậm, tựa hồ muốn thôn phệ hắn.
- Đàng hoàng nói chuyện với ngươi, vì cái gì nhất định phải ăn ta? Ngươi xác định có thể thành công?
Thấy đối phương bất cứ lúc nào cũng sẽ động thủ, Trương Huyền đang định ném Thiên Đạo chi thư ra, liền nghe bên tai vang lên thanh âm hung ác.
- Giao tên này cho ta đi...
- Giao cho ngươi?
Bản thân không có ra lệnh, Ngoan Nhân từ trước tới nay không chủ động làm việc, làm sao đột nhiên muốn xuất thủ? Còn không có nghi ngờ bao lâu, liền nghe thanh âm của tên này tiếp tục vang lên.
- Đúng... kia là xương ngón tay của ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.