Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1602: Bồ Đề thụ sắp chết! (2)




- Vâng!
Tôn Cường đi ra ngoài, không lâu sau, Ngọc Thần Thanh bệ hạ liền đi tới, nhìn thấy hắn, vội vàng ôm quyền:
- Thầy Trương!
Phân chủ khách ngồi xuống, Trương Huyền nhìn qua:
- Bệ hạ, ngươi phái người giúp ta xây dựng phủ đệ, không biết là có chuyện gì?
- Trước đó có chút hiểu lầm, thấy phủ đệ của ngươi biến thành như vậy, mới phái công tượng tới, không biết thầy Trương có thoả mãn hay không?
Ngọc Thần Thanh vội nói.
- Hiểu lầm?
Trương Huyền lắc đầu:
- Không có gì!
Chuyện ngày đó, thật đúng là không để trong lòng. Người sai là mình, làm sập cả sảnh yến hội của con gái người ta.
- Thầy Trương không tức giận là tốt rồi!
Thấy trên mặt đối phương không có bất kỳ cái gì không vui, Ngọc Thần Thanh thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại chỉ sợ đắc tội đối phương. Chẳng qua xem ra, đối phương không để ở trong lòng. Cũng khó trách, Danh Sư có thể tiện tay sáng chế công pháp lợi hại như thế, tự nhiên rất mực khiêm tốn, không quan tâm những tục sự này.
- Ta nghe nói, hoàng thất các ngươi có một gốc Thánh giả Bồ Đề thụ, không biết ta có thể mượn dùng một chút hay không?
Lại hàn huyên một hồi, Trương Huyền trực tiếp mở miệng.
- Bồ Đề thụ?
Sắc mặt Ngọc Thần Thanh trắng nhợt, vẻ mặt khó xử:
- Cái này...
- Không tiện?
Trương Huyền cau mày.
Bản thân mượn dùng là vì cứu chữa Ngụy Như Yên, có tiền lệ của Thập Diệp hoa, đương nhiên sẽ không để nó tử vong, đối phương thật không muốn cho mượn, thật cũng không có cách nào!
- Không phải...
Ngọc Thần Thanh lắc đầu, than thở một tiếng:
- Nói thật với thầy Trương a, cây Thánh giả Bồ Đề thụ này, không biết nguyên nhân gì, đã xuất hiện khô héo, nhất là hai năm gần đây, bất cứ lúc nào cũng sẽ chết... Ta dùng đủ loại thủ đoạn, nhưng không thể cứu vãn! Hiện tại... Mặc dù không tử vong, nhưng cũng không xê xích gì nhiều!
- Khô héo?
Trương Huyền sững sờ.
Còn tưởng rằng đối phương không muốn cho mượn dùng, không nghĩ tới gốc cây này khô héo.
- Đúng vậy, hai năm này, mời trên trăm Dưỡng Dược Sư tới, đáng tiếc, không có một chút tác dụng nào...
Vẻ mặt Ngọc Thần Thanh cô đơn.
Thánh giả Bồ Đề thụ xuất hiện biến cố, là một đại bí mật của hoàng thất, một mực che giấu rất kỹ, vốn hắn không muốn nói, thầy Trương đã hỏi thăm, biết rốt cuộc ẩn không nổi.
- Có thể mang ta đi nhìn xem hay không?
Chần chờ một chút, Trương Huyền nói.
- Thầy Trương muốn nhìn?
Ngọc Thần Thanh sững sờ.
- Không sai, ta có đọc lướt qua dưỡng dược, có lẽ có thể giúp ngươi tìm ra mấu chốt...
Trương Huyền giải thích.
Hắn từng giải quyết qua vấn đề dưỡng dược, không xa lạ gì nghề nghiệp này.
- Thầy Trương có đọc lướt qua dưỡng dược? Quá tốt rồi...
Nghe được hắn nói như vậy, ánh mắt Ngọc Thần Thanh sáng ngời, hưng phấn suýt chút nữa nhảy lên.
Thầy Trương này có vô số sự tích thần kỳ, gần đây hắn nghe đến lỗ tai mài ra vết chai, người khác giải quyết được hay không, hắn không dám xác định, nhưng vị này ra tay, có lẽ thật có hi vọng!
Biết thầy Trương muốn giúp hắn điều trị Thánh giả Bồ Đề thụ, không do dự nữa, hai người trực tiếp ngồi Thánh thú phi hành, bay về phía hoàng cung. Đi vào hoàng cung, Ngọc Thần Thanh dẫn đường, lượn quanh không biết bao xa, lúc này mới đi đến một tiểu viện.
- Bồ Đề thụ ngay ở trong tiểu viện này...
Ngọc Thần Thanh chỉ về phía trước nói.
- Cái này?
Trương Huyền cau mày.
Cái viện này, hắn đích xác chưa từng tới, có điều, bên trong hầu như không có bất kỳ trận pháp gì, Thánh giả Bồ Đề thụ trân quý như thế, chẳng lẽ lại tùy ý bày đặt, không cần bất luận bảo hộ gì? Dường như nhìn ra hắn kỳ quái, Ngọc Thần Thanh nói:
- Bồ Đề thụ này, chỉ có tác dụng với tu luyện công pháp đặc thù, tẩm bổ linh hồn, nói trắng ra, chỉ có tác dụng với Ngọc gia chúng ta, những coi như người khác ở bên cạnh, cũng không có hiệu quả gì. Lại thêm bản thân đã có linh tính, không thích bị trận pháp bao phủ, cho nên...
- Ah!
Trương Huyền gật đầu.
Rất nhiều Thánh dược lợi hại giống như Thánh khí, nắm giữ linh trí của mình, bị trận pháp bao phủ, sẽ rất khó hấp thu thiên địa linh khí, quả thực không nguyện ý. Trong khi nói chuyện, hai người đẩy cửa đi vào, trong viện lập tức có mấy lão giả tiến lên đón, vẻ mặt cung kính:
- Bệ hạ!
Mấy này lão giả, tu vi đều đạt đến Thánh giả, hẳn là chuyên môn ở chỗ này chiếu cố Bồ Đề thụ.
- Thầy Trương, kia chính là Bồ Đề thụ!
Ngọc Thần Thanh chỉ về phía trước.
Trương Huyền ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy một cây đại thụ đứng sừng sững ở trong viện, to hơn một người, cao mười mấy mét, thoạt nhìn vô cùng khí thế. Chỉ là lá cây đã khô héo, hơn nữa cực kỳ thưa thớt, thân cây cũng bắt đầu trắng bệch, hiện ra xu thế khô héo.
- Quả thực sắp chết!
Nhìn thoáng qua, Trương Huyền nhíu mày.
Hiện tại là mùa xuân, vạn vật khôi phục, sinh cơ bừng bừng, cây đại thụ này lại cực kỳ suy bại, thậm chí bất cứ lúc nào cũng sẽ tử vong, vừa nhìn liền biết bệnh rất nặng. Nếu không phải hoàng thất tài đại khí thô, chỉ sợ sớm đã chết.
- Ta có thể đến trước mặt nhìn xem hay không?
Khoảng cách xa như vậy, cũng nhìn không ra vấn đề, Trương Huyền nói.
- Đương nhiên có thể...
Ngọc Thần Thanh gật đầu, chẳng qua lời còn chưa nói hết, một lão giả trước đó nghênh đón tiến lên một bước:
- Bệ hạ, hiện tại ai cũng không thể tới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.