Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1596: Còn là người sao? (2)




- Kiếm thuật đi đến cảnh giới cao thâm, không trệ ở vật, cỏ cây trúc đá đều có thể làm kiếm, này là cỏ đuôi chó không giả, nhưng dùng tốt, liền không chỉ là lực lượng của cỏ dại!
Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng, cỏ đuôi chó vạch một cái, một cây đại thụ lập tức cắt thành hai đoạn.
- Chân khí thật tinh thuần...
Con ngươi của Lộc huynh co rụt lại.
Mặc dù đối phương cầm là cỏ đuôi chó, trên thực tế là chân khí làm mũi kiếm, để chân khí sắc bén giống như mũi kiếm chân chính... Cái kia tinh khiết đến mức nào? Chí ít hắn làm không được!
- Bắt đầu đi!
Biết coi như đối phương dùng cỏ dại, thực lực cũng sẽ không giảm bao nhiêu, Lộc huynh hét dài một tiếng, thân thể nhoáng một cái, công kích trước.
Ông!
Trường kiếm lăng không, kiếm khí tung hoành, vừa ra tay, hắn liền thi triển ra toàn bộ lực lượng, không có bởi vì thực lực đối phương yếu, lại dùng chó đuôi mà coi thường.
- Đến hay lắm!
Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng không tránh né, cỏ dài trong tay hóa thành kiếm mang điểm tới, đâm thẳng dưới nách đối phương. Lần này đâm vào là kẽ hở khi đối phương giơ kiếm. Phàm là người luyện kiếm, một khi xuất kiếm, dưới nách tất nhiên là trống không, chỉ là tốc độ nhanh hay chậm mà thôi, nguyên nhân chính là như thế, nơi này là đối phó cao thủ kiếm thuật thường xuyên dùng, rất nhiều cường giả, đã sớm luyện kẽ hở này thành nơi công phòng ngự nghiêm mật nhất. Lộc huynh cũng không ngoại lệ.
Soạt!
Mặc dù nghi ngờ, tại sao đối phương lại dùng kiếm chiêu cơ sở nhất đối phó, hắn vẫn không dám coi thường, bàn tay nhẹ nhàng lắc một cái, phong bế kiếm chiêu của đối phương, cùng thời khắc đó, kiếm khí lan tràn ra, đâm thẳng mặt của Trương Huyền. Một chiêu phòng thủ thêm phản công, đổi bị động thành chủ động!
- Không tệ, đúng quy đúng củ, nhưng vẫn kém chút!
Trương Huyền lắc cỏ đuôi chó một cái, tình huống đột nhiên thay đổi, toàn bộ cây cỏ giống như dây thừng, cong thành chín mươi độ.
- Cái gì?
Con ngươi Lộc huynh co rụt lại, sắc mặt trắng nhợt.
Vốn là “kiếm” thẳng tắp đâm về phía trước, một cái biến cong, tất cả ngăn cản của hắn mất hết tác dụng không nói, càng quan trọng hơn là, ngọn cỏ thẳng tới một đại huyệt ở ngực, không tránh né, một khi bị quét trúng, vô cùng có khả năng trọng thương! Dù sao mới vừa rồi đối phương dùng cọng cỏ này nhẹ nhõm chặt đứt đại thụ, uy lực kinh người!
- Lui!
Không dám do dự, trường kiếm lắc một cái, thân thể nhanh chóng lui lại mấy bước.
- Ha ha!
Thấy hắn lui về phía sau, Trương Huyền sớm có đoán trước, bước ra một bước, cỏ đuôi chó lần nữa lắc một cái, nguyên bản uốn lượn, lập tức biến thành trên dưới, đầu ngọn cỏ đâm tới cổ họng của Lộc huynh.
Lần này biến chiêu, không có chút nào ràng buộc, phảng phất như một mạch, mượt mà tràn đầy hoa mỹ. Ngoại nhân thoạt nhìn tâm thần thanh thản, nhưng ở trong mắt Lộc huynh, lại là Diêm La đòi mạng, nếu không lui về phía sau, khẳng định sẽ bị đâm thủng cổ họng.
Vẻ mặt hắn tái đi, tiếp tục lui về phía sau. Trương Huyền vẫn tiến lên, cỏ dại trong tay bay múa, lần này không phải cổ họng, mà là huyệt Thiên Trung trước ngực, Lộc huynh lại lui.
Cỏ đuôi chó trong tay Trương Huyền, như một chuôi nhuyễn kiếm, tùy ý múa, tìm ra lỗ thủng trong kiếm thuật của vị cường giả Bán Thánh kia, dọa đến hắn căn bản không có cách nào đánh trả, chỉ có thể từng bước lui về phía sau. Từ khai chiến đến bây giờ, trường kiếm cùng cỏ đuôi chó, thế mà một lần cũng không có va chạm.
- Thật mạnh...
Đám người Hồ Yêu Yêu, Đổng Hân nhìn nhau, cảm thấy yết hầu phát khô. Vừa rồi bọn họ cảm thấy Lộc huynh đã rất mạnh mẽ, Tòng Thánh bình thường cũng không phải đối thủ, nhìn thấy thầy Trương cử động mới hiểu được... Hắn mới thật sự là cường giả.
Dùng cỏ đuôi chó tỷ thí Linh khí tuyệt phẩm của đối phương, không những không bị chém đứt, còn bức đối phương liên tiếp lui về phía sau, hắn lý giải kiếm pháp bao sâu, mới có thể làm được?
- Xem ra... Lộc huynh nhất định phải thua...
Tiết Chân Dương xiết chặt nắm đấm.
Trước đó hắn còn cảm thấy, chỉ bằng vào vũ khí, đối phương khẳng định không phải đối thủ, hiện tại mới hiểu được, hai người chênh lệch, đã không cách nào tính toán.
Lúc trước may mắn nhận Trịnh Dương làm lão sư, thành đồ tôn, nếu không, thật chạy tới tìm phiền toái, khẳng định sẽ bị đánh cha ruột cũng nhận không ra. Thật là đáng sợ!
Bành!
Mọi người đang khiếp sợ, ngay sau đó liền thấy, Lộc huynh liên tiếp lui về phía sau, rốt cục đi tới bên cạnh vách đá, sống lưng dựa vào vách tường, lui không thể lui.
Hô!
Lui không được, cỏ đuôi chó trong tay Trương Huyền, rốt cục nhẹ nhàng lắc một cái, dừng ở phương vị trái tim của đối phương, tựa như lúc nào cũng sẽ đâm rách da thịt.
- Ta thua...
Vẻ mặt Lộc huynh như giấy trắng, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng biết, đã thua, thất bại thảm hại.
- Đa tạ!
Nhẹ nhàng cười một tiếng, cổ tay Trương Huyền rung lên, cỏ đuôi chó trong tay cũng không chịu nổi nữa, đứt thành bảy tám đoạn rơi trên mặt đất. Nhìn hai người chiến đấu, bờ môi Ngô Hư run rẩy, hai mắt biến thành màu đen:
- Một trăm ba mươi hai kiếm, không có đụng tới một lần! Lộc huynh lui bảy mươi bảy bước, bỏ kiếm nhận thua...
- Tên này... Còn là người sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.