Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1577: Ma Âm đối kháng (1)




- Bạch Âm Sư?
Thấy mọi người hưng phấn như thế, Trương Huyền nhìn về phía Ngọc Phi Nhi.
- Bạch Âm Sư là Ma Âm sư phụ hoàng từ bên ngoài chuyên môn mời tới, nghe nói đã đạt đến lục tinh đỉnh phong, diễn tấu nhạc khúc, nghe một lần liền có thể khiến người ta say mê, linh hồn được tẩy lễ! Bình thường, chỉ có tiếp đãi sứ giả đế quốc khác, mới có tư cách nghe...
Ngọc Phi Nhi cũng kích động đến vẻ mặt thấu đỏ. Mặc dù chỉ là Ma Âm sư lục tinh, địa vị kém Luyện Đan sư, Luyện Khí sư rất nhiều, nhưng ở trong hoàng cung, vương phủ lại rất được tôn trọng. Thường xuyên lắng nghe, có thể để cho linh hồn được thoải mái, trở nên càng thêm cường đại, càng có thể hiển lộ rõ thân phận.
- Xem ra là Ma Âm sư loại hình biểu diễn!
Trương Huyền âm thầm gật đầu.
Ma Âm sư chia làm hai loại hình sát phạt cùng biểu diễn. Tưởng viện trưởng thân là Danh Sư, phải đối kháng Dị Linh tộc, tự nhiên tu chính nhạc khúc sát phạt, loại người này, một khi diễn tấu, kim qua thiết mã, mang theo năng lực công phạt cường đại. Mà loại hình biểu diễn, người bình thường cũng có thể lắng nghe, có ích vô hại.
Nếu không, đều giống như Trương Huyền, đàn tấu lên, lông gà đầy đất, cũng không cần chiêu đãi sứ giả đế quốc khác, đoán chừng đàn tấu một lần, liền muốn khai chiến, không chết không thôi. Bạch Âm Sư này, có thể ở trong hoàng cung diễn tấu, nhiều người trẻ tuổi đều biết, cũng cực kỳ hưng phấn, không cần nghĩ, tất nhiên là loại hình biểu diễn, nghe xong thể xác và tinh thần có thể vui vẻ.
- Phi Nhi, tới!
Thấy con gái của mình vẫn cùng thầy Trương nói cười yến yến, trên mặt Ngọc Thần Thanh không vui.
- Vâng!
Ngọc Phi Nhi nhẹ gật đầu, đi tới bên cạnh phụ thân, ngồi xuống. Lão thái giám La Phú đi ra ngoài không lâu, liền trở về, phía sau đi theo một nữ tử mặc áo trắng, dáng người uyển chuyển, dung mạo xinh đẹp. Mặc dù hơi không bằng đám người Ngọc Phi Nhi, Lạc Thất Thất, nhưng cũng được cho trong trăm có một.
- Ma Âm sư Bạch Huyên bái kiến bệ hạ, Lục công chúa, chư vị tài tuấn!
Đi vào đại điện, Bạch Âm Sư doanh doanh cúi đầu, thanh âm như đàn, dễ nghe êm tai, làm cho lòng người không khỏi thoải mái.
- Không tệ!
Trương Huyền nhẹ gật đầu.
Đối phương có thể thanh âm dung hợp tiếng đàn, thi triển ra hiệu quả Ma Âm mà không thương tổn người, thật có chút trình độ.
- Bạch Âm Sư không cần khách khí, hôm nay là sinh nhật của tiểu nữ, còn phải làm phiền ngươi diễn tấu một khúc, trợ hứng cho mọi người!
Ngọc Thần Thanh cười nói.
- Vâng!
Bạch Âm Sư nhẹ gật đầu, khoanh chân ngồi ở một bên, bàn tay phất một cái, một bộ đàn ngọc xuất hiện ở trước mặt. Thấy nàng lấy ra đàn ngọc, con mắt tất cả mọi người đều tỏa sáng.
- Đây chính là Ưng Vũ Cầm của Bạch Âm Sư a!
- Truyền thuyết thú sủng của Bạch Âm Sư, Thanh Vĩ Ưng vì cứu nàng mà chết, vì tưởng niệm đối phương, dùng lông đuôi của đối phương làm thành dây đàn, đồng thời tự mình phổ một thủ khúc, thanh minh ai oán, nghe xong làm cho lòng người đau thương!
- Ta cũng nghe qua, nghe nói ngày nhạc thành, xuất hiện cục diện tiên hạc khóc minh, Bạch Âm Sư mới danh tiếng vang xa, toàn bộ Đế đô, vô số cường giả, đều vì nghe một khúc của nàng mà cảm giác vinh hạnh!
- Không nghĩ tới bệ hạ vậy mà mời nàng tới, cái này đủ ta trở về khoe khoang ba ngày!
- Ba ngày? Đầy đủ ta khoe khoang ba tháng...
...
Thấy nàng lấy ra đàn ngọc, mọi người đều khó kiềm nén hưng phấn. Ma Âm sư loại hình chiến đấu, không gặp chiến sự, cơ bản danh khí không hiện, mà loại hình biểu diễn, nhạc khúc vừa ra, rất dễ dàng để cho người ta đổ xô tới, vì đó danh tiếng lan xa.
Nghe được mọi người thảo luận, Bạch Âm Sư nhẹ nhàng cười một tiếng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gảy dây đàn.
Leng keng!
Tiếng đàn lập tức vang lên, giống như từ Viễn Cổ truyền đến, đâm thẳng nội tâm. Ánh mắt Trương Huyền sáng lên, người trong nghề vừa ra tay liền thấy môn đạo, mặc dù đối phương không bằng Tưởng viện trưởng, nhưng đi là con đường khác, để cho người ta mơ màng.
Leng keng, leng keng!
Ngón tay của Bạch Âm Sư khẽ vuốt, thanh âm tiếp tục chảy xuôi, một cái nháy mắt, mọi người trong đại sảnh, phảng phất như đặt mình vào thảo nguyên rộng lớn, vô số chim tước kêu to ở chung quanh, hương hoa đập vào mặt, cực kỳ hưởng thụ.
Rất nhiều tài tuấn ở đây, toàn bộ nhịn không được nhắm mắt lại, tâm phi thần động. Ngay cả Thẩm Quân cũng híp mắt lại, say mê trong đó. Có thể trở thành một đại chức nghiệp truyền thừa, xem như hạ cửu lưu, cũng không thể khinh thường.
Thật giống như Thư Họa sư, đạt tới chỗ cao thâm, một bút có thể vẽ trăm vạn quân mã, xem như một chút tu luyện giả thực lực cực mạnh, cũng khó có thể chống chọi. Nhìn thấy mọi người đều rơi vào trong nhạc khúc, Bạch Âm Sư nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn về phía Trương Huyền cách đó không xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.