Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1562: Ngô Dương Tử bảo tàng (2)




Thanh âm cơ quan tiếp tục vang lên.
- Giả?
Trương Huyền sững sờ, cầm lấy thư tịch, tinh thần khẽ động, trong đầu đã thêm một bản. Mở ra xem xét, lập tức lắc đầu. Bản này quả thực khác quyển trong Địa Cung, sai lầm ít hơn rất nhiều, nhưng đối với hắn, công pháp thật giả, không có bất kỳ ý nghĩa gì. Thiên Đạo thư viện, ở trong Địa Cung sớm đã bổ túc chỗ sai lầm, nói cách khác... Hắn tu luyện, không chỉ đúng nhất, so với nguyên bản còn cao minh hơn nhiều. Đối với người khác, là pháp quyết hại người, đối với hắn, chỉ cần được Thiên Đạo công pháp tiếp tế, liền có tác dụng lớn, không có bất kỳ ảnh hưởng.
- Dung hợp!
Tinh thần khẽ động, cùng Thiên Đạo Ngũ Diệu Kim Thân trong đầu dung hợp lại, lần nữa mở ra. ánh mắt Trương Huyền sáng lên.
- Xem ra có thể tu luyện đệ tam trọng...
Trước đó sửa sang lại Ngũ Diệu Kim Thân, trừ nhất trọng, từ nhị trọng đến ngũ trọng, đều cần bảo vật hiếm có phụ trợ. Giống như nhị trọng, dùng chính là Địa Tâm Hồng Nham, tam trọng dùng Nhất Nguyên Trọng Thủy.
Nhất Nguyên Trọng Thủy, hắn nghe bọn người Hồ Yêu Yêu nói qua, giá cả mười viên linh thạch thượng phẩm mới có thể mua một bình, mà hắn muốn tu luyện hoàn thành, cần ít nhất mười bình! Nói cách khác cần 100 viên linh thạch thượng phẩm, mới có thể mua được.
Hắn không có nhiều tiền như vậy, nên chưa kịp tu luyện, mà dung hợp bản Ngũ Diệu Kim Thân chính xác, mặc dù tu luyện tam trọng vẫn cần Nhất Nguyên Trọng Thủy tẩm bổ, nhưng số lượng ít đi rất nhiều. Trước đó cần mười bình, mà bây giờ, một bình liền đủ! Nói cách khác, dựa theo Thiên Đạo công pháp tu luyện Ngũ Diệu Kim Thân tam trọng, chỉ cần một bình Nhất Nguyên Trọng Thủy liền có thể thành công, hiệu suất tăng nhiều.
- Đệ tứ trọng, ngũ trọng cũng cải thiện rất nhiều...
Tiếp tục nhìn xuống, mặc dù bản bí tịch này không có tác dụng lớn như trong tưởng tượng, nhưng cũng hoàn thiện một vài vấn đề của công pháp trước đó, để đằng sau sử dụng bảo vật, trở nên ít đi rất nhiều.
- Tên này ở Địa Cung, xem ra vẫn không yên lòng Dị Linh tộc...
Trương Huyền thu thư tịch vào không gian giới chỉ, không khỏi cảm khái. May mắn lúc ấy hắn tu luyện, đã sửa sang lại vô số thư tịch, lấy phương pháp chính xác truyền thụ cho Lạc Thất Thất, nếu không, hai người làm không cẩn thận sẽ tẩu hỏa nhập ma. Suy nghĩ một chút cũng có thể rõ ràng. Lúc ấy Ngô Dương Tử như vậy, làm sao có thể ném ra toàn bộ lá bài tẩy của mình? Vạn nhất để Dị Linh tộc lấy được Ngũ Diệu Kim Thân, há không thẹn với nhân tộc?
- Kiện bảo vật thứ ba, cũng là trọng yếu nhất, bởi vì ta nhận được thứ này, mới bị Dị Linh tộc ngấp nghé, nếu như ngươi là tu luyện giả bình thường, nhận được đồ vật này, hy vọng có thể giao cho Danh Sư đường, nếu như là Danh Sư, hi vọng xử lý cẩn thận, chớ nên rơi vào tay kẻ gian...
Thanh âm cơ quan tiếp tục vang lên.
- Giao cho Danh Sư đường?
Trương Huyền tiện tay lấy ra vật cuối cùng, là một tấm da dê cổ xưa, không biết đã bao nhiêu năm, lít nha lít nhít dùng một loại văn tự cổ quái ghi chú ra địa đồ.
- Đây là cái gì?
Nhìn một hồi, tìm khắp trong óc cũng nhận không ra, đành phải thu nhập da dê vào không gian giới chỉ. Mặc dù không biết đây là địa đồ gì, nhưng có thể để cho Ngô Dương Tử thận trọng như thế, đồng thời bị Dị Linh tộc ngấp nghé, nói rõ cái này cực kỳ quan trọng. Thiên Đạo thư viện, mặc dù có thể nhìn ra bản vẽ này thiếu hụt, lại chỉ là chất liệu, văn tự phía trên bày tỏ là địa danh, không có thiếu hụt, bởi vậy cái gì cũng không hiểu. Nói cách khác, không biết những chữ này, cho dù có hình cũng vô dụng, cụ thể trân quý ở nơi nào, thật đúng là không rõ lắm.
- Nếu như hậu nhân của ta vẫn còn, hy vọng có thể đối xử tử tế với bọn họ, sự tình ta gây họa, lại liên lụy bọn hắn...
Giới thiệu xong ba kiện bảo vật, hộp sắt liền trống rỗng, thanh âm trong cơ quan mang theo tiêu điều. Xem ra thời điểm ghi chép những lời này, nội tâm Ngô Dương Tử tràn đầy xoắn xuýt, dường như cũng biết, một khi hắn xảy ra chuyện, người nhà cũng sẽ bị liên lụy.
- Yên tâm đi, hậu nhân của ngươi, hiện tại là học đồ của ta, ta sẽ chiếu cố thật tốt!
Trương Huyền lên tiếng.
Trước đó không biết thân phận của Hồ Yêu Yêu, thu làm học đồ, là muốn biết vị trí chỗ ở cũ của Ngô Dương Tử, hiện tại có được chỗ tốt, lại đáp ứng thỉnh cầu của đối phương, thái độ liền không đồng dạng, hoàn toàn có thể chỉ điểm đối phương. Coi như không thu làm thân truyền, ít nhất cũng để nàng thực chí danh quy.
- Đa tạ!
Tựa hồ nghe được hắn nói, thanh âm trong cơ quan chậm rãi tiêu tán, phảng phất như chưa từng xuất hiện qua.
- Hiện tại có hai vấn đề, một là địa đồ này đến cùng là cái gì? Thứ hai, tại sao lại gặp phải Dị Linh tộc ngấp nghé, cuối cùng bắt hắn đi?
Trương Huyền xoa xoa mi tâm. Đám người Hồ Yêu Yêu mai danh ẩn tích, Ngô Dương Tử cẩn thận như vậy, lại thêm thập đại trưởng lão cảnh giác, tất cả đều của mình, Hồng Viễn thành cũng không an toàn như trong tưởng tượng.
- Đúng rồi, hỏi Ngoan Nhân một chút có lẽ có thể biết...
Tinh thần khẽ động, nhớ tới một người. Những vật này, người khác không biết, nhưng Ngoan Nhân là ở lúc Thượng Cổ liền sống sót, có lẽ có thể biết một chút, có thể nhận ra văn tự trên bản đồ. Đang muốn lấy phân thân cùng Ngoan Nhân trong Thiên Nghĩ Phong Sào ra, đột nhiên nhướng mày, lập tức nhìn thấy một bóng người xinh đẹp thẳng tắp bay lượn tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.