Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1555: Yên Hà đan vân (1)




Danh Sư học viện, trưởng lão nghị sự điện vỡ vụn. Nhìn phế tích trước mắt, đám người Mộc sư đến bây giờ lòng còn bỡ ngỡ. Rất nhiều kiến trúc của Trưởng lão viện, không biết tồn tại bao nhiêu năm, trong đó không thiếu đồ cổ trân quý, dấu vết tiền bối lưu lại, mà bây giờ... hoàn toàn biến thành phế tích. Chỉ bằng vào khí thế, liền ép nơi này biến thành như vậy, ngay cả Phong Sư điện cũng không chịu nổi, thực lực của thầy Dương kia thật là đáng sợ.
- Xem ra... năng lực phá hoại của thầy Trương là học từ thầy Dương a!
Vệ Nhiễm Tuyết có chút nhịn không được, mở miệng nói. Đám trưởng lão hai mặt nhìn nhau, tất cả đều cười khổ gật đầu. Thầy Trương tiến vào học viện, mặc dù phá hủy không ít kiến trúc, nhưng dù sao cũng có thể thông cảm, không phải cố ý, nhưng thầy Dương không giống, vừa giận, toàn bộ trưởng lão viện liền sập... Loại năng lực phá hoại này, còn lợi hại hơn hơn thầy Trương nhiều. Một lời không hợp liền phá tường, phá nhà cửa... May mắn còn không có làm gì học sinh của hắn, vạn nhất vừa rồi thực sự có người ra tay đả thương, toàn bộ Danh Sư học viện, thậm chí toàn bộ Hồng Viễn đế quốc, chẳng phải đều bị hắn phá hủy?
- Cũng may chung quanh trưởng lão viện có trận pháp thủ hộ, không có tin tức truyền ra ngoài, thầy Dương cũng chiếu cố mặt mũi của chúng ta, tận lực giữ lại lực lượng, không có chấn vỡ chúng, nếu không... Danh Sư học viện chúng ta, sẽ trở thành chuyện cười của toàn bộ Danh Sư đường!
Mộc sư nói.
- Đúng vậy!
Trong lòng mọi người nghiêm nghị.
Quả thực, đối phương rất rõ ràng đã áp chế lực lượng, chấn vỡ tất cả kiến trúc của nghị sự điện, Phong Sư điện cùng trưởng lão viện, chỉ là vì chấn nhiếp, lấy loại thực lực nghịch thiên kia, thật muốn giết người, đừng nói thập đại trưởng lão ở đây cộng thêm Mộc sư, coi như Danh Sư đường ở Thanh Nguyên phong hào đế quốc có thể chống đối hay không còn khó nói.
- Trong một ngày, chữa trị toàn bộ những kiến trúc này, thuận tiện phái người truyền tin tức xác lập tân viện trưởng ra ngoài, mời thế lực khắp nơi đến đây dự lễ...
Mộc sư nói tiếp, mọi người đồng thời gật đầu.
- Đúng rồi, sự tình thầy Dương, chư vị đều là Danh Sư, chắc hẳn không cần ta nói, cũng phải biết xử lý như thế nào, nói năng thận trọng, bất kỳ người nào cũng không thể nhiều lời! Nếu không, lấy tội phản bội nhân tộc luận xử!
Hai tay Mộc sư vẫy một cái, ánh mắt như đao. Loại Danh Sư đỉnh phong nhất như thầy Dương, hành tung, bộ dáng thậm chí học sinh, là cơ mật lớn nhất của nhân tộc, không phải bọn họ có thể thảo luận. Một khi tin tức rò rỉ, xuất hiện biến cố, cho dù bọn họ chết một vạn lần, cũng không đủ bồi thường.
- Vâng!
Mọi người đều hiểu mức độ nghiêm trọng, đồng thời nhẹ gật đầu.
- Lục Phong, ngươi thì sao?
Thấy mọi người đáp ứng, Mộc sư quay đầu nhìn về phía Lục Phong cách đó không xa. Hắn và thầy Trương có mâu thuẫn, lại bởi vậy hoạch tội, một khi trong lòng ghi hận, rất dễ dàng xuất hiện phiền phức không thể dự đoán.
- Trưởng lão viện biến thành như vậy, đều bởi vì ta mà lên, ta sẽ quyên ra tất cả tài sản, dùng để chữa trị nơi này, sau đó chủ động xin đi Địa Hải trấn thủ!
Lục Phong nói.
- Đi Địa Hải?
- Chuyện này...
Nghe được quyết định của hắn, tất cả mọi người biến sắc, ngay cả Mi trưởng lão cũng nhíu mày:
- Ngươi nghĩ kỹ chưa...
- Ta nghĩ kỹ rồi, trước đó ta trông đợi quá nhiều vào vị trí viện trưởng, từ đó mất đi bản tâm, đi Địa Hải, sẽ tìm về bản thân lần nữa, dù bởi vậy bỏ mình, cũng không uổng một đời theo đuổi!
Lục Phong gật đầu, thần sắc kiên định. Kỳ thật bản thân hắn không xấu, nhưng mà quá nghĩ đến vị trí viện trưởng, quá muốn ở trong thập đại trưởng lão chứng minh mình mà thôi. Hiện tại tân viện trưởng xác lập, không còn hi vọng, hồi tưởng chuyện lúc trước, thoáng như một giấc chiêm bao, mới hiểu được, cử động trước đó là buồn cười cỡ nào.
Khổng sư sáng lập Danh Sư, mục đích không phải vì hưởng thụ địa vị cao thượng, cũng không phải vì để hắn tranh quyền đoạt thế, mà vì thủ vệ nhân tộc, vì chủng tộc mà cố gắng... Nhưng hưởng thụ quyền lợi mang tới vui thú, coi như tâm tính lại kiên định, cũng dần dần bị hủ thực, từ đó mất đi tín ngưỡng ban đầu.
- Tốt, ngươi đã có quyết định này, ta sẽ tạm hoãn báo cáo sự tình của ngươi, tiếp tục bảo lưu ngươi tư cách Danh Sư lục tinh, nhưng hi vọng ngươi có thể tuân thủ lời hứa, không nên để cho Danh Sư đường thất vọng!
Mộc sư nói.
- Đa tạ Mộc sư!
Nghe được tạm hoãn báo cáo, giúp hắn bảo lưu thân phận Danh Sư lục tinh, hốc mắt Lục Phong đỏ lên, tình cảnh lúc trước trở thành Danh Sư tuyên thệ, ngờ ngợ xuất hiện ở trước mắt, ngực như còn có vô số nhiệt huyết đang chậm rãi phun trào.
- Triệu Bính Tuất, ngươi chịu trách nhiệm mời các thế lực đến đây dự lễ, nhớ kỹ, thầy Trương thân phận là viện trưởng, tạm thời không cần rò rỉ! Thực lực của hắn bây giờ không đủ, nhất định phải cam đoan an toàn. Đợi sau khi kế vị, nhận được viện trưởng lệnh, còn lại liền dễ xử lý...
Không tiếp tục để ý Lục Phong, Mộc sư quay đầu bàn giao.
- Vâng!
Triệu Bính Tuất gật đầu.
- Mi Trúc cùng Vệ Nhiễm Tuyết, hai người các ngươi chịu trách nhiệm sự tình nội bộ học viện, trấn an cảm xúc chư viện...
Mộc sư tiếp tục an bài, nói còn chưa dứt lời, đột nhiên cảm giác mặt đất chấn động, một tiếng nổ thật to vang lên, tựa như bạo tạc.
- Làm sao vậy?
Nghe được thanh âm khoảng cách không xa, con ngươi Mộc sư co rụt lại, mang theo tất cả trưởng lão đồng loạt bay lên, thẳng tắp nhìn lại phương hướng thanh âm truyền tới, một phủ đệ cách học viện không xa, đổ sụp không biết bao nhiêu tòa nhà, bạo tạc đang từ chỗ kia sinh ra.
- Cái đó là... phủ đệ của thầy Trương!
Con ngươi Mi Trúc co rụt lại, nhịn không được hô lên. Sự tình Hoài Vương gia đưa tặng phủ đệ cho Trương Huyền, sau khi hắn nghe nói, cũng đã điều tra, tự nhiên biết chỗ ở của đối phương. Làm sao... sẽ biến thành như vậy?
- Chẳng lẽ thầy Trương tức giận... ngay cả phòng ốc của mình cũng phá?
Vệ Nhiễm Tuyết nuốt ngụm nước bọt.
Tòa phủ đệ kia xa hoa cỡ nào a, nghe nói Hoài Vương gia vì trang trí, hao tốn không biết bao nhiêu tiền, mà bây giờ, trực tiếp biến thành phế tích, mười mấy tiểu viện to lớn bị nổ đến hoàn toàn thay đổi. Bộ dáng còn muốn thảm hơn trưởng lão viện! Bọn họ chỉ biết Trương Huyền đi đến đâu phá đến đó... Nhưng ngay cả phủ đệ của mình cũng phá... có chút quá khoa trương a! Thấy qua điên cuồng, khắp nơi đánh người, nhưng chưa thấy qua điên cuồng đến ngay cả mình cũng đánh!
- Không phải hắn cố ý phá, mau nhìn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.