- Đuổi ra Danh Sư học viện?
- Hủy bỏ tư cách Danh Sư, không cho phép kiểm tra lại?
Tất cả mọi người sững sờ.
- Không được, đây tuyệt đối không được!
Khóe miệng của Mi viện trưởng co giật.
Thật muốn làm như thế, trước không nói sự tình tổn thất thiên tài, chỉ nói lão sư thần bí của Trương sư, khẳng định sẽ xù lông, làm không cẩn thận cả Danh Sư học viện sẽ bị gạt bỏ!
Học viện bồi dưỡng Danh Sư, dù quan trọng, nhưng cấp bậc Danh Sư càng cao, liền càng tôn quý... mặc dù mười vạn Danh Sư lục tinh giá trị lớn, nhưng so với một vị Danh Sư cửu tinh, vẫn kém không chỉ một đoạn.
Thật giống như Khổng sư, vài vạn năm mới xuất hiện một vị, đừng nói một vị Danh Sư cửu tinh, coi như lại đến một trăm vị, cống hiến bao lớn cũng kém xa.
Nếu như Mạc Cao Viễn nói không sai, lão sư của Trương Huyền là một vị Danh Sư bát tinh thậm chí cao hơn, thật một tay đập Danh Sư học viện thành phế tích, Danh Sư đường khẳng định cũng sẽ không nói nhiều nửa câu.
Đây là Danh Sư đỉnh phong, được hưởng thụ đặc quyền.
- Hủy bỏ tư cách Danh Sư, quan hệ tới tiền đồ cả đời của một vị Danh Sư, quyết không thể trò đùa!
Triệu Bính Tuất viện trưởng cũng không nhịn được nói:
- Nhất là một người có thiên phú, có tài hoa như vậy, một khi xử lý bất công, ta sợ tổn thất một thiên tài không nói, làm không cẩn thận còn sẽ bức ra một trận Phục Ba chi ách!
- Cái này...
Nghe nói như thế, tất cả mọi người trầm lặng.
Kỳ thật Phục Ba chi ách năm đó, hoàn toàn có thể tránh đi.
Chủ yếu bởi vì, vị thiên tài kia đắc tội một vị con cháu của Thánh Nhân quý tộc, phía sau mình lại không có bối cảnh, mâu thuẫn càng náo càng lớn, cuối cùng mới xuất hiện thảm kịch như vậy.
Có thể nói, mặc dù bi thương, làm cho mọi người chú ý, nhưng cũng là tai họa do con người tạo thành.
Trương Huyền này, còn không có đi đến lục tinh, liền lĩnh ngộ Minh Lý Chi Nhãn, thiên phú mạnh không thể nghi ngờ.
Thật muốn làm quá tuyệt, ép hắn sinh lòng oán hận, dưới cơn nóng giận đầu nhập vào Dị Linh tộc, chỉ sợ không chỉ Danh Sư đường tổn thất, làm không cẩn thận sẽ trở thành tai nạn của toàn bộ nhân tộc.
Không nói cái khác, nếu như hắn giáo dục Dị Linh tộc, truyền thụ tri thức, khẳng định liền có thể là một Khổng sư khác của Dị Linh tộc.
Đến lúc đó, nhân tộc liền phiền toái.
- Triệu viện trưởng nói không sai!
Mộc sư gật gật đầu.
- Tốt, có thể không khai trừ tư cách Danh Sư, nhưng nhất định phải đuổi ra Danh Sư học viện, đuổi ra Hồng Viễn thành! Nếu không, hiện tại hắn có thể làm Luyện Đan học viện ta gà bay chó chạy, ngày mai liền có thể làm học viện các ngươi hoàn toàn sụp đổ! Đến lúc đó, học viện sẽ thành sư không sư, sinh không sinh, còn thể thống gì?
Lục Phong cắn răng.
Mọi người nói không ra lời.
Ngay cả đám người Mi viện trưởng, Vệ Nhiễm Tuyết muốn nói chuyện giúp, cũng đều trầm lặng.
Nói thật, lấy tính tình của Trương Huyền, trị xong Đan viện, tiếp tục kiếm học viện khác khả năng là rất lớn.
Mỗi lần hắn đi một học viện mới, đều giống như Thiết Ngưu cày đất, để người khác nổi điên, không thể trở về, thật muốn đi học viện khác, thật không có nắm chắc có thể chống đỡ được!
- Ta đồng ý thuyết pháp của Lục Phong viện trưởng, loại gieo họa này, nhất định phải lập tức đuổi đi, đừng nói Hồng Viễn thành, Hồng Viễn đế quốc cũng không thể để cho hắn ở lâu!
Yên lặng một lát, một vị lão giả mở miệng.
Mi viện trưởng nhìn sang, không phải người khác, chính là Trận Pháp sư công hội viện trưởng, Trần Thừa Tuần!
Vị Trần viện trưởng này, cùng Lục Phong viện trưởng luôn có quan hệ cá nhân rất tốt.
- Ta cũng đồng ý!
Lại một viện trưởng gật đầu.
Thư Họa sư học viện viện trưởng, Tống Đan Thanh!
- Ta không đồng ý, Danh Sư cho phép khảo hạch phụ tu chức nghiệp, cũng cho phép truyền thụ học sinh, mặc dù Trương sư làm có chút khoa trương, nhưng không xúc phạm quy củ, vì sao phải đuổi đi?
Mi viện trưởng đi đầu mở miệng.
- Không sai, coi như hắn ở Đan viện làm sự tình, thoạt nhìn có chút hoang đường, nhưng ngươi cũng nói, ngay cả túc lão như Lỗ đan sư cũng gia nhập Huyền Huyền hội, nhất định muốn nghe giảng bài, nói rõ lớp của hắn, khẳng định có giá trị cực cao.
- Thân là Danh Sư, phải có độ lượng dung người, ta cảm giác không nên đuổi Trương sư, còn phải lưu hắn lại làm lão sư, tăng lên thực lực tổng hợp của học viện chúng ta!
Triệu Bính Tuất, Vệ Nhiễm Tuyết nói.
- Hiện tại là ba cái muốn đuổi Trương Huyền đi, ba vị muốn lưu lại, hai các ngươi thì sao?
Nghe xong mấy người nói, Mộc sư ngẩng đầu nhìn về phía hai người cuối cùng.
Hiện tại Luyện Đan sư học viện Lục Phong, Trận Pháp học viện Trần Thừa Tuần cùng Thư Họa sư học viện Tống Đan Thanh, muốn đuổi Trương Huyền đi, mà Mi viện trưởng, Triệu Bính Tuất, Vệ Nhiễm Tuyết chủ trương lưu lại, thậm chí để hắn làm lão sư.
Còn thừa lại hai người không trình bày quan điểm... là Võ Kỹ học viện Tu Trường Thanh cùng Ma âm viện Tưởng Thanh Đàn.
- Ba học sinh của Trương sư, là khách khanh trưởng lão của học viện ta, học sinh cũng có thể lý giải võ kỹ, công pháp sâu như vậy, lão sư lại càng không cần phải nói, ý của ta là chủ trương để Trương sư lưu lại!
Tu Trường Thanh nói.
- Ngươi thì sao?
Mọi người nhìn về phía Tưởng Thanh Đàn.
Hiện tại là bốn so ba, nếu như hắn đồng ý Lục Phong, lại biến thành bốn so bốn, đồng ý Mi trưởng lão, chính là năm so ba.
- Ta... Ta cùng Trương Huyền chưa tiếp xúc qua, khó có thể suy đoán, ta rời khỏi!
Tưởng Thanh Đàn lắc đầu:
- Hơn nữa, hiện nay chuyện trọng yếu nhất của chúng ta, không phải xử lý một học sinh, mà là tìm kiếm Tử Dương thú tiền bối!
- Rời khỏi?
- Cũng đúng! Hiện tại giúp ai cũng không đúng, còn không bằng rời khỏi.
- Tưởng viện trưởng luôn không màng danh lợi, hắn rời khỏi, không dính dáng tới chuyện này, cũng chẳng suy nghĩ gì nữa!
Nghe được vị viện trưởng cuối cùng nói, thế mà không lẫn vào, mọi người đồng thời gật đầu.
Ma âm viện viện trưởng Tưởng Thanh Đàn, luôn luôn đạm bạc, không dính dáng tới thế sự, không biểu lộ thái độ, cũng ở trong dự liệu của mọi người.
- Hiện tại bốn so ba, chuyện này không đề cập tới nữa, mọi người vẫn đặt tinh lực ở tìm kiếm Tử Dương thú đi!