Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1478: Trương Huyền độc dược (2)




- Ngươi, ngươi...
Trương Huyền mỗi nói một câu, con ngươi của Vưu Hư liền co rúm lại, đợi nói xong toàn bộ, giống như gặp quỷ vậy.
Trong tay hắn có thuốc độc, tự nhiên cũng có giải dược, giống như đối phương nói, bất kể độc dược hay giải dược, đều không sai chút nào!
Nói cách khác, đối phương há miệng uống hết, không những không có việc gì, còn trong nháy mắt giải độc...
Còn là người sao?
Đến cùng làm sao làm được?
Làm sao cảm giác ngươi không phải uống thuốc độc, mà là ăn cơm?
- Ta nói có đúng hay không?
Trương Huyền nhìn qua.
Thời điểm bắt được bình ngọc, hắn liền dùng thư viện dò xét, biết thành phần cùng phương pháp giải quyết.
Cái gì độc dược Thánh giả, trò trẻ con mà thôi!
- Ngươi... Ngươi nói đều đúng! Coi như giải quyết, cũng không tính là thắng... độc của ngươi, ta cũng có thể giải, phá cho ta!
Vưu Hư cắn răng, chân khí trong cơ thể xao động.
Ầm ầm!
Rất nhiều huyệt đạo trực tiếp mở ra, vô số khí tức dâng trào ra phía ngoài, phụ trợ hắn như một đại đỉnh to lớn.
- Đây là... Chu Thiên lô đỉnh giải độc đại pháp?
Con ngươi của Chung Đỉnh Thuần co rụt lại.
Nghe được tên này kinh ngạc hô, đám người Triệu Bính Tuất, Mi viện trưởng nhìn qua, tràn đầy nghi hoặc.
- Đây là hai ngàn năm trước, Y Sư lục tinh đỉnh phong Kiêm Bất Vưu sáng tạo, không cần dùng giải dược, cũng có thể giải độc.
- Trúng độc, nói đến huyền diệu, trên thực tế chính là đồ vật không phù hợp thân thể, xâm nhập kinh mạch cùng huyệt đạo. Chu Thiên lô đỉnh giải độc đại pháp này, chính là mượn nhờ nguyên lý này, lấy thân thể làm lô, chân khí làm công. Vật chất có độc, hình thức lấy hơi nước bài trừ ra ngoài thân thể!
- Mặc dù vận chuyển một lần, hao tổn cơ sở, khó mà chữa trị, nhưng dùng để giải độc không có gì bất lợi, chỉ cần không phải kịch độc vào máu là chết, đều có thể giải quyết. Nhưng mà, bộ phương pháp này, mấy ngàn năm trước liền thất truyền... lúc nào Vưu Hư học được?
Giải thích xong, Chung Đỉnh Thuần cau mày nói.
Chu Thiên lô đỉnh giải độc đại pháp, mặc dù giải độc ảo diệu, nhưng tu luyện rườm rà phức tạp, khó mà thành công, hơn nữa nghe nói công pháp đã thất truyền.
Vưu Hư thân là Phó viện trưởng, lúc nào học được, bản thân lại không biết chút nào?
Hơn nữa, mấu chốt nhất là, vừa rồi đối phương lấy ra độc dược kia, xem như là hắn cũng chưa từng nghe thấy.
Nhất là sau khi Trương Huyền nói phối phương, loại nghi hoặc này càng đậm.
Làm chủ dược là Thanh Diệp Liên Tâm Thảo cùng Vô Thần hoa, mấy trăm năm trước liền diệt tuyệt, tìm không tìm được... tên này đến cùng từ nơi nào phối ra độc dược?
Kịch độc có thể độc chết Thánh giả, chỉ bằng vào năng lực của Y Sư là rất khó hoàn thành, trừ khi có Độc sư phối hợp!
Nhưng Độc sư cùng Y Sư đối địch, luôn luôn không hợp, tên này, chẳng lẽ có liên hệ?
- Chờ chuyện này kết thúc, nhất định phải tự mình hỏi một chút...
Vẻ mặt Chung Đỉnh Thuần trầm thấp, trong lòng âm thầm quyết định.
- Nguyên lai dựa dẫm vào cái này, khó trách dám giao đấu giải độc với Trương sư!
Trong lòng của hắn suy tư, đám người Mi viện trưởng, Triệu Bính Tuất, Vệ Nhiễm Tuyết bừng tỉnh đại ngộ.
Đường đường Y Sư, không tỷ thí chữa bệnh cứu người, lại so thử giải độc, trước đó liền nghi hoặc, đến cùng có dựa dẫm gì, nguyên lai có loại thủ đoạn này.
Mang theo kịch độc người khác giải không được, bản thân lại có phương pháp giải độc... dưới tình huống tỷ thí khác không có phần thắng, đổi lại bọn họ, khẳng định cũng sẽ làm ra chọn lựa như vậy.
Ầm ầm!
Dưới đài trò chuyện, Vưu Phó viện trưởng trên đài, ngoài thân bốc hơi, phụ trợ cả người như một cái lò hơi nước di động.
- Thối quá!
- Thật khai...
- Đúng vậy, nhanh che đậy lục thức, nếu không, khẳng định sẽ bị thối chết...
- Đóng kín lục thức cũng vô dụng, cái mùi khai này, sẽ từ huyệt đạo thâm nhập...
...
Nương theo hơi nước càng ngày càng nồng đậm, phía dưới tất cả mọi người nhíu mày.
Nước tiểu Thánh thú vốn rất khai, giờ phút này lại dùng Chu Thiên lô đỉnh giải độc đại pháp rèn luyện, hóa giải, mùi để cho người ta buồn nôn.
Xem như đám người Triệu Bính Tuất là Thánh giả, cũng nhịn không được chân khí xao động, chặn lại mùi thối.
Nếu không, chỉ sợ cũng không chịu nổi, trực tiếp choáng váng.
Hô!
Không biết qua bao lâu, hơi nước trên người Vưu Hư biến mất, vẻ mặt trắng bệch, dường như cũng bị hun không nhẹ.
Nhưng trong mắt lộ ra hưng phấn, nhịn không được hí dài một tiếng, hất ống tay áo:
- Độc của ngươi, ta cũng giải!
Mặc dù hắn giải độc thời gian chậm hơn đối phương, nhưng dùng “độc” muộn, hơn nữa lượng lớn, cùng lắm thì ngang tay, không tính là đối phương thắng!
- Giải độc của ta?
Nhìn hắn lại là hơi nước, lại là cuồng hống, còn mặt mũi tự tin nói đã giải độc, Trương Huyền lắc đầu, vẻ mặt đồng tình nhìn qua:
- Ngươi biết độc của ta là gì không, liền nói giải?
- Mặc kệ ngươi là loại độc dược nào, Chu Thiên lô đỉnh giải độc đại pháp của ta cũng có thể nhẹ nhõm hóa giải...
Hừ một tiếng, Vưu Hư nói còn chưa dứt lời, đột nhiên cảm thấy ngực đau đớn kịch liệt, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể kìm lòng không được run rẩy, vẻ mặt trong nháy mắt biến thành màu đen.
- Độc của ngươi...
Con ngươi của Vưu Hư co rụt lại, thân thể cứng ngắc.
- ... Không thể giải?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.