Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1439: Giá cả (1)




- Không phải vấn đề giá cả, mà là những dược liệu này, lão sư không bán ra, mong được tha thứ!
Tôn Nguyên khoát tay áo.
Ngụy Trường Phong cắn răng.
Chỉ cần đối phương bán ra, dù táng gia bại sản, mình cũng khẳng định mua sắm, nhưng người ta không bán, cũng không thể đoạt a?
Không nói trước hắn chưa hẳn có thể là đối thủ, chỉ nói nơi này là Danh Sư học viện, liền để hắn không dám có ý khác.
- Ta là vì cứu nữ nhi của mình, nàng rất cần Thánh dược ôn nhuận linh hồn, mong Vưu viện trưởng thành toàn...
Ngụy Trường Phong hít sâu một hơi, quỳ rạp xuống đất.
- Ai!
Nhìn thấy động tác của hắn, Trương Huyền than thở.
Vì nữ nhi, hắn đã liên tục hai lần quỳ xuống.
Đường đường cường giả Thánh cảnh, vì cứu nữ nhi, tôn nghiêm gì cũng từ bỏ, cái gì cũng có thể không cần, cái này... Chính là cha mẹ!
Đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ!
Vì con cái, cái gì cũng có thể làm, cái gì cũng có thể từ bỏ, loại thương yêu này, đơn thuần mà vô tư, vĩ đại mà nặng nề.
- Ta nói không bán, coi như ngươi quỳ chết ở đây, cũng sẽ không thay đổi, đi đi!
Vẻ mặt Vưu phó viện trưởng không thay đổi, khoát tay áo.
- Vưu viện trưởng...
Ngụy Trường Phong trướng đỏ bừng, móng tay nắm đến trong thịt.
Tất cả mọi người là cường giả Thánh cảnh, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, không nghĩ tới quỳ xuống cầu khẩn, đối phương cũng không động.
Thấy đối phương không cho thể diện, Trương Huyền lắc đầu, đang định tiến lên hỗ trợ khuyên mấy câu, liền nghe bên ngoài tiểu viện vang lên tiếng đập cửa.
Đông đông đông đông!
Tôn Nguyên nghi ngờ nhìn thoáng qua, đi về phía trước, không lâu sau, một trung niên theo ở phía sau đi đến.
- Vưu viện trưởng, gia sư luyện đan cần một gốc Hàm Nguyên thảo Thánh cấp!
Trung niên nhân ôm quyền.
- Hàm Nguyên thảo?
Vưu phó viện trưởng nhẹ gật đầu:
- Tôn Nguyên, đi lấy cho Trác sư!
- Vâng!
Tôn Nguyên gật đầu, đi vào dược viên, không lâu sau, liền lấy tới một thực vật màu xanh nhạt.
- Đa tạ!
Trung niên nhân gật đầu, cổ tay khẽ đảo, mấy viên linh thạch thượng phẩm xuất hiện ở trước mắt:
- Đây là tiền thuốc!
Quang mang lấp lánh, không nhiều không ít, vừa vặn mười viên.
Vưu viện trưởng thu hồi linh thạch, trung niên nhân cầm dược liệu xoay người rời đi.
Một trận giao dịch, không quá mấy phút.
- Vưu viện trưởng, không phải nói không bán sao? Vì sao vị Trác sư này tới, liền trực tiếp bán ra?
Thấy đối phương tuỳ tiện mua đi, mà bản thân quỳ xuống cũng không bán, Ngụy Trường Phong xiết chặt nắm đấm, trên đầu toác ra gân xanh.
Trương Huyền cũng nhíu mày.
Nếu như nguyên tắc của đối phương là không bán, thì xem như hắn cũng không tiện nhiều lời, nhưng Trác sư tới, trực tiếp bán, nhưng đối với Ngụy Trường Phong lại không bán...
Đối đãi khác nhau, cũng có chút quá phận a!
- Lão sư của Trác sư, là Đan viện Lục Phong viện trưởng, hắn mua là dùng để luyện chế đan dược cấp sáu, tự nhiên sẽ bán, mà ngươi... dường như chúng ta còn không có giao tình này, không phải muốn bán là bán!
Vưu viện trưởng khẽ nói.
- Ta...
Ngụy Trường Phong cắn răng.
Quả thực, hắn cùng đối phương chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, không có giao tình, đối phương bán cho ngươi là nhân tình, không bán cho ngươi là công đạo, quả thực không phải vấn đề tiền.
- Không thể nói như thế, công hiệu lớn nhất của dược vật, là cứu người. Thầy thuốc như cha mẹ, không có khả năng bởi vì giao tình yêu ghét, mà không để ý bệnh nhân, do đó tử vong! Nữ nhi của Ngụy các chủ, ngàn cân treo sợi tóc, chỉ có Thập Diệp hoa kéo dài tính mạng, mong Vưu viện trưởng thành toàn!
Trương Huyền nhìn không được nữa, tiến lên một bước, ôm quyền nói.
- Chúng ta nói chuyện, có phần ngươi chen vào sao? Ngươi là ai?
Vưu phó viện trưởng nhíu mày.
Hắn là Danh Sư lục tinh, địa vị tôn sùng, lại thêm thân là Y Sư học viện phó viện trưởng, lúc nào bị người giáo huấn, huống chi là một thanh niên hai mươi tuổi.
- Tại hạ Trương Huyền, là tân sinh năm nay mới vừa tới!
Trương Huyền nói.
- Ta còn tưởng là ai, nguyên lai ngươi chính là Trương Huyền kia?
Vưu phó viện trưởng sửng sốt một chút, lập tức cười lạnh:
- Ta nghe qua ngươi, mặc dù được đám người Mi viện trưởng, Triệu viện trưởng coi trọng, nhưng mà ở trước mặt ta vẫn là vãn bối, không có tư cách lên tiếng!
- Một tân sinh, đi tới học viện, không học tập cho giỏi, ỷ vào mấy phần thiên phú, khắp nơi rêu rao, huyên náo người người oán trách, quả thực có nhục danh tiếng của Danh Sư. Nếu là đệ tử của ta, đã sớm trục xuất sư môn!
Nói đến đây, hắn nhìn về phía Trương Huyền, lộ ra một chút khinh bỉ, khoát tay áo:
- Được rồi, thừa dịp tâm tình của ta còn không có hoàn toàn xấu, lập tức rời đi, nếu không, đừng trách ta không khách khí.
- Không khách khí?
- Không sai! Tân sinh phải có bộ dạng của tân sinh, liền phải tuân thủ quy tắc của tân sinh, không biết tốt xấu, không biết đại cục, không tuân trưởng ấu, không tuân thủ lễ nghi... Nếu như lại ở đây lải nhải, ta không ngại thay lão sư ngươi, giáo huấn ngươi một trận!
Vưu phó viện trưởng chắp hai tay sau lưng, hất ống tay áo.
- Thay lão sư ta giáo huấn ta? Không nói trước ngươi có tư cách này hay không, cho dù có... cũng không tới phiên ngươi!
Thấy ngữ khí của đối phương bất thiện, đối với hắn ôm thành kiến rất lớn, Trương Huyền lắc đầu, tiến về phía trước một bước:
- Bôi nhọ danh tiếng Danh Sư, không phải ngươi định đoạt, mà từ Danh Sư đường cùng học viện quyết định! Lại nói, mặc dù nơi này là biệt viện của ngươi, nhưng cũng là tài sản chung của học viện, đuổi ta đi... Ngươi có tư cách này sao? Ta nhớ được...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.