Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1410: Yêu nghiệt? Yêu tinh! (2)




- Ngoan ngoãn nói ra vị trí chỗ ở cũ của Ngô Dương Tử, ta có thể không so đo chuyện ngày hôm nay!
Chẳng muốn nói nhảm, Trương Huyền thản nhiên nói.
Học được chức nghiệp Kinh Hồng sư, phối hợp linh hồn vô cùng cường đại, coi như đối phương là Tằm Phong cảnh đỉnh phong, thừa dịp bất ngờ để nàng mê muội, còn có thể làm được.
Lại thêm hồn, thể, khí, lực lượng 26 triệu đỉnh khổng lồ, dưới đánh lén, cho dù vị yêu nghiệt năm thứ năm này, cũng sẽ trúng chiêu, suýt chút nữa bị đánh chết tại chỗ.
Nếu không phải băn khoăn mặt mũi Danh Sư, tuyệt đối có thể lâm trận đánh chết.
- A!
Nghe được thanh niên uy hiếp, Hồ Yêu Yêu cười lạnh một tiếng, lúc này nàng đã từ trong khiếp sợ khôi phục lại, lần nữa cười một tiếng:
- Coi như cho ngươi giết, ngươi dám giết ta sao?
Trương Huyền cau mày.
Nữ nhân này quỷ kế đa đoan, như là yêu nghiệt, trên thực tế, lại tội không đáng chết.
Không nói trước thân phận Danh Sư của nàng, nơi này là học viện, không có thể tùy ý giết người.
Chỉ nói chuyện kia, chỉ có một mình nàng biết chỗ ở cũ của Ngô Dương Tử, thật giết, nơi này liền tìm không được nữa.
- Ta không dám giết ngươi, nhưng ta có thể lột sạch treo ngươi lên tường, cho tất cả mọi người qua thưởng thức một chút, dáng vẻ chật vật của Yêu Nghiệt hội hội trưởng!
Ném Hồ Yêu Yêu xuống đất, Trương Huyền chắp hai tay sau lưng.
Cùng ta chơi xấu, cùng ta đùa nghịch vô sỉ?
Nói đùa gì đó!
Thời điểm ta vô sỉ, ngươi còn không biết ở nơi nào chơi bùn!
- Ngươi dám...
Quả nhiên nghe nói như thế, Hồ Yêu Yêu vốn đang cười liền trầm xuống.
Nói thật, nàng đã đủ tà tính, nhưng gia hỏa trước mắt không biết từ nơi nào xuất hiện kia, càng tà tính!
Nàng là đại mỹ nữ, một cái nhăn mày một nụ cười, cũng có thể làm cho vô số người tâm động.
Nam nhân khác, đi theo làm tùy tùng không ngừng lấy lòng, sợ chọc bản thân nổi giận, tên này ngược lại tốt, không chỉ đánh nàng gần chết, còn muốn lột sạch treo nàng lên...
Đáng giận!
- Có dám hay không, không phải ngươi nói tính toán, mà là ta!
Trương Huyền thản nhiên nói.
- Ngươi...
Hồ Yêu Yêu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, miệng lớn thở hổn hển.
Cái tên này, vừa đến liền làm ra động tĩnh lớn như vậy, dẫn đến tứ đại học hội gà chó không yên, ngay cả thông đạo ghi chép của Luyện Khí sư công hội cũng bị làm sập...
Người khác biết thương hương tiếc ngọc, nhưng tên này... Có lẽ thật có thể làm ra được!
Không nói cái khác, vừa rồi một quyền kia, đến bây giờ còn cảm thấy lục phủ ngũ tạng đau rát, tựa như sắp nổ.
Nhưng muốn nàng khuất phục... là không thể nào!
Hồ Yêu Yêu nàng, từ khi đi tới học viện, đều là hố người khác, lúc nào bị người chỉnh qua!
Một khi khuất phục, về sau sẽ có mặt mũi nào tiếp tục ở trong học viện?
Yêu Nghiệt hội hội trưởng, cũng không cần làm nữa!
Nhưng không khuất phục, tên này thật muốn động thủ thì làm sao bây giờ?
Răng nàng cắn ken két, đang không biết làm sao cho phải, đột nhiên con mắt rơi vào trên người Lạc Thất Thất cách đó không xa, nhãn châu xoay động.
Tê lạp!
Khẽ vươn tay, cũng xé rách quần áo trên bả vai mình, giống như Lạc Thất Thất, lộ ra đôi vai bóng loáng nhu nhuận.
- Ngươi muốn treo, liền treo ta lên ah! Không biết bộ dáng hiện tại này của ta, nếu nói với người khác, ngươi muốn phi lễ ta, sẽ có bao nhiêu người tin tưởng? Đường đường Danh Sư, làm ra loại sự tình này... Chỉ sợ có thể đủ hủy bỏ tư chất a!
Hồ Yêu Yêu lần nữa nở nụ cười, như một con hồ ly gian trá.
Cùng ta đấu?
Ngươi còn kém xa lắm!
- ...
Con mắt của Trương Huyền xoay loạn.
Hắn rốt cuộc minh bạch, vì sao nàng này được người xưng là yêu nghiệt.
Nói đúng ra, căn bản không phải yêu nghiệt, mà là yêu tinh!
Đổi lại Lạc Thất Thất, gặp phải loại sự tình này, khẳng định điên rồi, nàng thế mà chủ động xé y phục.
Bộ dáng này, thật muốn chạy ra ngoài, nói mình phi lễ nàng, chỉ sợ thật có không ít người tin tưởng.
Nữ tử, luôn đều ở yếu thế, huống chi loại hồng nhan họa thủy như nàng.
Mặc dù mình cây ngay không sợ chết đứng, nhưng nếu tin tức truyền ra ngoài, nàng này có rất nhiều người theo đuổi, khẳng định sẽ liên tiếp tìm phiền toái.
Phiền cũng có thể phiền chết.
Hắn chỉ muốn an tĩnh ở Danh Sư học viện đọc sách, sau đó thuận tiện đột phá, liền đi, vì sao ý nghĩ đơn thuần như thế, chân chính muốn làm được, lại khó như vậy sao?
Thấy thanh niên trước mắt không nói lời nào, con mắt của Hồ Yêu Yêu cong như trăng lưỡi liềm, nhẹ nhàng cười một tiếng, cố nén đau nhức trên người, đứng lên, đi tới gần Trương Huyền, cách hắn chỉ có không đến nửa thước:
- Làm sao? Không dám?
Khoảng cách rất gần, mùi thơm đặc thù trên người xông vào miệng mũi, lại thêm trước ngực sung mãn, bất cứ lúc nào cũng sẽ kề sát tới trên người, để Trương Huyền nhướng mày, kìm lòng không được lui về sau một bước.
Đang lo lắng có nên cho thêm một quyền hay không, để nàng trước nằm xuống lại nói, liền nghe một thanh âm kinh ngạc vang lên.
- Lão sư... Hồ Yêu Yêu học trưởng, các ngươi đây là... làm gì?
Chỉ thấy Lạc Thất Thất chẳng biết lúc nào đã tỉnh lại, nhìn thấy hai người gần trong gang tấc, tràn đầy nghi hoặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.