Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1370: Cũng là của ta! (2)




- Ngăn lại hắn...
Hắn gào thét một tiếng.
Ầm ầm!
Nghe được phân phó, rất nhiều hộ vệ vọt tới Trương Huyền, muốn ngăn trở, liền thấy trước mắt lít nha lít nhít bảo vật bay tới, đổ ập xuống bọn hắn.
Bảo vật hộ chủ!
Những hộ vệ này muốn ngăn cản đối phương, phải trước xông qua những bảo vật này hình thành chướng ngại!
Mặc dù bảo vật không có người điều động, uy lực không mạnh, nhưng đây đều là đồ vật của Linh Tài các, bọn họ chỉ là hạ nhân, không dám quá mức mạnh tay, sợ làm hư hao.
- Các chủ...
Hộ vệ đội trưởng nhịn không được nói.
- Tất cả đều tránh ra cho ta!
Linh Tài các chủ cũng nhịn không được nữa, bàn tay bỗng nhiên trảo một cái, lực lượng của cường giả Thánh cảnh không hề che giấu bạo phát ra, khí tức cuồng bạo chèn ép, các bảo vật lơ lửng, tất cả đều chấn động, keng keng keng rơi xuống.
Bùm bùm rơi đầy đất.
- Ngươi muốn làm gì? Hư hại bảo bối của ta, phải bồi thường!
Trương Huyền ngừng lại, nhướng mày.
- Đền, đền muội muội ngươi ah!
Linh Tài các Các chủ hoàn toàn bị chọc tức, lại không còn thái độ cao cao tại thượng của Thánh giả, ngược lại chửi ầm lên.
Đây đều là bảo bối của ta, ngươi không biết dùng yêu pháp gì, vỗ một cái liền nhận chủ... Bất kể nói thế nào, đều là cướp bóc, đoạt đồ vật của ta, còn để ta bồi thường, sao da mặt dày như vậy?
- Hôm nay, ngươi ở lại chỗ này cho ta đi!
Càng nghĩ càng giận, lần nữa rít lên một tiếng, bàn tay trảo một cái.
Ầm ầm!
Linh Tài các lay động, đại môn ầm ầm đóng lại, trên mặt đất lập tức xuất hiện hai mặt tường, che chắn bảo vật quầy hàng bốn phía ở bên trong.
- Là cơ quan!
- Ta đã sớm nghe nói, vì chế tạo Linh Tài các này, Các chủ hao tốn đánh đổi to lớn, mời bốn mươi vị học sinh của Thiên Công học viện ngày đêm chế tạo, tốn nửa năm mới thành công... Vốn cho rằng là truyền thuyết, không nghĩ tới lại thật!
- Toàn bộ Linh Tài các là một Thiên Công pháp bảo, hiện tại phong bế, chúng ta còn làm sao rời đi?
- Ta cũng không biết... Là thanh niên kia đắc tội Linh Tài các, Các chủ hẳn là sẽ không trách tội đến trên đầu chúng ta!
- Vậy cũng không nhất định, thanh niên này là Danh Sư, Linh Tài các Các chủ thật muốn động thủ chém giết hắn, chúng ta là người chứng kiến...
...
Thấy Các chủ nổi giận, khởi động cơ quan của Linh Tài các, phong bế lối ra, làm cho không người nào có thể rời đi, bên trong có không ít người, tất cả đều hai mặt nhìn nhau, dọa đến sắc mặt trắng bệch.
Nếu như tên này thật thẹn quá hoá giận, giết Danh Sư kia….
Bọn họ xem như người biết chuyện, chỉ sợ cũng không có kết cục tốt!
Dù sao, một khi tin tức tiết ra, Danh Sư đường tuyệt đối sẽ lập tức chạy đến, đến lúc đó chạy trốn cũng không có cơ hội.
Một bên vẻ mặt của Tôn Cường cũng trắng bệch.
Thiếu gia chỉ là Kiều Thiên cảnh, đối phương lại là Thánh giả... Cái này chỉ sợ chơi xong a...
Sự tình khôi lỗi Dị Linh tộc cùng Ngoan Nhân, Trương Huyền ai cũng không có nói, xem như hắn cũng không biết rõ tình hình.
- Thế nào, ngươi định chém giết một vị Danh Sư?
Thấy đối phương khởi động cơ quan của Linh bảo các, Trương Huyền nhíu mày nhìn lại.
- Chém giết Danh Sư? Ta còn không có can đảm này, có điều, ngươi không trả đồ vật cho ta, ta thật sợ mình khống chế không nổi!
Linh Tài các Các chủ hét.
- Đồ vật của ngươi? Những bảo vật này, xưng ta là chủ nhân, bảo hộ an toàn của ta, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra? Ngược lại là ngươi, bảo vật của ta đặt ở chỗ ngươi lâu như vậy, thay ngươi giữ thể diện, làm sao cũng phải cho chút tiền thuê chứ?
Trương Huyền thản nhiên nói.
Linh Tài các Các chủ nhoáng một cái.
Nói chuyện phiếm với tên này, càng nói càng tức, tựa như lúc nào cũng sẽ phun máu.
Trả lại cho ngươi tiền thuê, ngươi đoạt đồ vật của ta, còn muốn cho ngươi trả tiền, thật coi ta khờ sao?
Ầm ầm!
Chân khí hội tụ như sấm, lửa giận như thực chất, bất cứ lúc nào cũng sẽ thiêu đốt.
- Ta cho ngươi một cảnh cáo cuối cùng, trả đồ vật lại cho ta, ta thả ngươi một con đường sống, nếu không, đừng trách ta không khách khí!
Hắn rít lên một tiếng.
Nếu không phải kiêng kị Mi viện trưởng, Triệu viện trưởng cùng thân phận Danh Sư của đối phương, khẳng định đã sớm động thủ.
Dù vậy, cũng bị tức không nhẹ, sắp kìm nén không được.
- Không khách khí? Gặp qua trắng trợn cướp đoạt, nhưng chưa thấy qua cướp đồ vật của người, còn lẽ thẳng khí hùng như thế, đã như vậy... Ta liền nói thật a!
Thấy hắn chân khí lưu chuyển, bất cứ lúc nào cũng sẽ phun ra ngoài, xuống tay với mình, Trương Huyền lắc đầu, đột nhiên thân thể nhoáng một cái, như thiểm điện liên tục thoát ra mấy chục mét, mỗi lấp lóe một cái, đều dừng lại một lát, bàn chân đạp trên mặt đất.
Liên tục mấy lần mới ngừng lại, trở lại vị trí cũ.
- Ngươi muốn nói gì?
Thấy tên này không biết làm cái quỷ gì, qua lại tán loạn, còn muốn lên tiếng, Linh Tài các Các chủ cắn răng hỏi.
Thanh niên mỉm cười, giương hai tay:
- Ta muốn nói... Kỳ thật, cái Linh Tài các này cũng là của ta!
Răng rắc! Răng rắc!
Một hồi thanh âm cơ quan khiêu động, ngay sau đó Linh Tài các to lớn lay động, linh tính vui mừng vang lên.
- Cái gì? Linh Tài các... Cũng nhận chủ?
Mắt tối sầm lại, Các chủ trực tiếp điên rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.