Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1360: Sư tổ? (2)




- Dương Huyền, Dương sư...
Ghi tên của đối phương ở trong lòng, Mộc sư thở ra một hơi, lúc này mới nhớ tới vì Tử Dương thú mà đến, lại ở trên không trung tìm nửa ngày, cái gì cũng không tìm được, đành phải bất đắc dĩ trở lại học viện.
...
- Nguy hiểm thật!
Thoát ly ánh mắt của Mộc sư, lúc này Trương Huyền mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, vị Mộc sư này lại là hậu nhân của Thánh Nhân quý tộc, còn là Danh Sư thất tinh.
Có loại thực lực này, làm sao sẽ hiệu lực cho Linh Tài các?
- Xem ra hắn thật là tìm người, đụng phải bản thân...
Trên mặt không khỏi buồn bực.
Bản thân đây là cái vận khí gì.
Ra cửa cũng có thể đụng phải cao thủ lợi hại như thế, may mắn phản ứng nhanh, lừa dối được đối phương, nếu không, chết cũng không biết chết như thế nào.
- Được rồi, hôm nay vận khí không tốt, đi về nghỉ ngơi trước, ngày mai phá hủy Linh Tài các lại nói!
Vốn còn muốn đi ngoài thành đánh Tử Dương thú một chầu hả giận, hiện tại xem ra vận khí không tốt lắm, không bằng như vậy được rồi.
Khôi phục dung mạo vốn có, lần nữa trở lại chỗ ở, Thiên Hùng thú đã thu thập bốn hắc y nhân kia ngoan ngoãn.
Trương Huyền không thèm để ý, ở trong phòng tu luyện một hồi, liền thấy bên ngoài mặt trời bay lên, trời đã sáng.
Mặc dù một đêm không ngủ, nhưng tinh lực sung mãn, không có chút mệt mỏi nào.
Duỗi lưng một cái ra khỏi phòng.
Ăn điểm tâm xong, lại giảng giải cho đám người Trịnh Dương một chút công pháp, thấy mặt trời lên cao, lúc này mới lệnh Thiên Hùng thú mang theo mấy hắc y nhân nửa chết nửa sống, mà bản thân thì cùng Tôn Cường, đi về phía Linh Tài các.
Linh Tài các là nơi giao dịch bảo vật của Hồng Viễn thành, còn chưa tới trước mặt, liền thấy dòng người nhúc nhích, tràn đầy đầu người.
- Nơi này có thị trường giao dịch chợ đen, có thể bán ra vũ khí cướp đoạt, nhưng bán ra mà nói, sẽ thấp hơn giao dịch bình thường, cho nên hấp dẫn không ít võ giả đến đây!
Nhìn dòng người chen chúc, Tôn Cường giải thích.
Linh Tài các này, không giống Huyễn Vũ đế quốc Kỳ Trân lâu, người sau là bản thân lâu chủ sưu tập bảo bối, lai lịch sạch sẽ.
Mà ở trong này, có rất nhiều đều là giết người cướp của giành được, cũng có một chút là trộm được, bởi vì lai lịch bất chính, người bán ra không dám rêu rao, thời điểm bán ra cũng thấp hơn thị trường bình thường.
Do đó hấp dẫn không ít người tu luyện đến.
Dù sao, tu luyện là hoạt động đốt tiền, tán tu không có bối cảnh, có thể tiết kiệm liền tiết kiệm, ai cũng không nguyện ý dùng nhiều.
Đi tới trước mặt, ngẩng đầu nhìn một cái, chỉ thấy Linh Tài các cao tới mấy chục mét, hùng tráng uy vũ, khí thế rộng rãi.
- Lại là cái tổng thể, không cẩn thận là một Thiên Công chi khí to lớn nha!
Nhìn thoáng qua, ánh mắt Trương Huyền ngưng lại.
Tầng lầu của Linh Tài các rất cao lớn, có điều như một kiện binh khí, tự nhiên mà thành, nếu như không đoán sai, bên trong có lẽ bố trí rất nhiều cơ quan, cả tòa lâu là một Thiên Công cỡ lớn.
Không hổ là nơi giao dịch bảo vật nổi danh Hồng Viễn thành, quả nhiên thủ bút thật lớn.
Không nói cái khác, chỉ là lầu các này, nếu bán ra, chỉ sợ cũng có giá trị không nhỏ, muốn luyện chế thành công, không có vài chục vị Thiên Công sư ngũ tinh ngày đêm vất vả là rất khó hoàn thành.
Đi tới trước mặt, sờ soạng vách tường một cái, trong lòng khen ngợi, lúc này Trương Huyền mới theo sát đằng sau đám người, đi vào bên trong.
Không hổ là cửa hàng giao dịch thành phố lớn, quả nhiên khí độ bất phàm, vừa đi vào trong đó, lập tức bị cảnh tượng chung quanh thu hút.
Đại sảnh bày đủ loại bảo vật, cả đám cấp bậc đều không thấp, mặc dù phía trên không ghi giá cả, nhưng có thể để cho nhiều người đổ xô tới như vậy, chắc chắn sẽ không quá cao.
- Thiếu gia, ngươi nhìn!
Đang nhìn những bảo bối này, liền nghe Tôn Cường mang theo thanh âm khẩn trương vang lên, chỉ về phía trước.
Trương Huyền thuận ngón tay hắn nhìn lại, chỉ thấy một đội tuần tra đi tới.
Tổng cộng sáu người, mỗi một cái đều có thực lực Hóa Phàm bát trọng, vị trước nhất kia, càng là Hóa Phàm cửu trọng Tằm Phong cảnh.
- Đội tuần tra này, chịu trách nhiệm duy trì trật tự của Linh Tài các, một khi có người làm loạn, liền trực tiếp ném ra...
Tôn Cường gượng cười giải thích.
Trương Huyền lên tiếng.
- Nơi này nhiều bảo bối như vậy, lại thêm Linh Tài các dám hắn ăn hắc, tất nhiên có bối cảnh cùng thủ đoạn kinh người, nếu không cũng không cần mở, khẳng định sớm đã bị người lật ngược.
- Cái kia...
Thấy thiếu gia gật đầu, Tôn Cường tràn đầy nghi hoặc.
Ngươi không phải tới tìm phiền toái sao?
Ngay cả đội tuần tra cũng có thực lực như thế, còn tìm phiền toái thế nào?
Chỉ sợ còn chưa kịp nói chuyện, liền bị người ném ra!
- Ha ha, tìm phiền toái, cũng không nhất định phải đánh nhau...
Biết ý nghĩ của đối phương, Trương Huyền cười cười.
Linh Tài các này dám đánh chủ ý đám người Tôn Cường, khẳng định phải dạy dỗ một bận.
Nhưng giáo huấn, liền nhất định phải gây rối sao?
Nơi này là Hồng Viễn thành, Đế đô của đế quốc nhất đẳng, bản thân càng là một vị Danh Sư, là người làm công tác văn hoá, thật muốn chạy tới chém chém giết giết, ngược lại là hắn không có đạo lý.
- Không đánh? Vậy...
Tôn Cường nháy con mắt.
- Đi theo ta là được!
Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng không giải thích, hai mắt đen nhánh không ngừng lấp lóe, nhìn sang từng dãy bảo vật chung quanh.
Đập vào mắt, có khoáng thạch, linh đan, khôi giáp, vũ khí, trận pháp... Tóm lại người tu luyện cần, cơ bản đều có.
Người tu luyện bốn phía, tất cả đều tích tụ chung một chỗ, khắp nơi quan sát, muốn mua vật mình muốn.
Đi một hồi, đột nhiên Trương Huyền ngừng lại, cười nhạt một tiếng dặn dò:
- Đi gọi phục vụ viên tới!
- Vâng!
Tôn Cường không biết trong hồ lô của thiếu gia bán thuốc gì, có điều đã phân phó, liền không dám chậm trễ, nhấc chân đi tới trước đài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.