Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 133: Nhốt ở ngoài cửa




Xem ra vị Lăng Thiên Vũ này biết lão gia nhà mình là danh sư, cho nên lúc này mới chạy tới.
Tiện thể địa vị mình cũng đã tăng lên!
Cũng đúng, bất kể nói thế nào, mình cũng là quản gia của danh sư, coi như tể tướng của Vương quốc cũng phải thấp giọng nịnh bợ. Dù Lăng Thiên Vũ có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là thương nhân mà thôi, có gì mà phải sợ cơ chứ?
Nghĩ tới đây, toàn bộ sợ hãi trong lòng Tôn Cường biến mất, hắn lập tức đứng thẳng lên, mang theo khí độ cao cao tại thượng nói:
- Thật ngại quá, lão gia nhà ta đã ngủ, vừa mới nhắn lại, bất kể là ai đều không gặp. Ngại quá, có khả năng Lăng đại nhân đã đi một chuyến uổng công rồi.
Thoải mái!
Quả thực quá thoải mái!
Trước đây khi nói chuyện với Lăng đại nhân hắn đều phải ăn nói khép nép, không dám phí lời. Đã khi nào dám từ chối ngay mặt cơ chứ? Còn nói quang minh chính đại, khí thế như vậy?
- Ngủ?
Khóa miệng Lăng Thiên Vũ giật giật.
Đối phương vừa rời đi, bản thân hắn đã đuổi theo, chân trước chân sau chỉ chừng ba tới năm phút đồng hồ, vậy mà nói ngủ là ngủ ư... Ngươi lừa gạt ai vậy?
Xem ra bản thân hắn đã đắc tội với vị danh sư này, làm cho hắn tức giận!
Đắc tội danh sư... Đừng nói hắn chỉ là một thương nhân, coi như là Thẩm Truy bệ hạ của Thiên Huyền quốc, e rằng cũng không chịu nổi.
Lại nói, bất cứ lúc nào thê tử của hắn cũng sẽ tử vong, vị danh sư này có thể nói ra bệnh trạng. Điều này đã nói rõ nhất định đối phương đã có biện pháp, bất kể thế nào hắn cũng không thể từ bỏ.
Nghĩ tới đây, Lăng Thiên Vũ càng trở nên cẩn thận kỹ càng hơn:
- Vừa nãy là hạ nhân của ta không đúng, làm hại Tôn huynh bị thương. Đây là một ít dược vật trị thương mà ta thu thập được, đối với thương thế có tác dụng vô cùng tốt. Còn những thứ này, không ý tứ gì khác, chỉ là muốn làm phiền Tôn huynh hỗ trợ thông báo một chút...
Nói xong hắn lấy ra một bình ngọc và một tờ kim phiếu rồi đưa tới.
Tôn Cường không đưa tay mà cúi đầu liếc mắt nhìn, con ngươi không nhịn được co rút lại.
Làm một tên thương nhân, mỗi ngày đều loanh quanh ở trong thương hành, đương nhiên cũng phải có ánh mắt tốt. Thứ ở trong bình ngọc gọi là Bổ Thương đan, là thánh dược chữa thương chân chính, chỉ có những luyện đan sư chân chính trong Luyện đan sư công hội mới có thể luyện chế ra được, mỗi một hạt cũng có giá hơn vạn đồng tiền vàng.
Đối phương một lần đưa ra một bình...
Quan trọng nhất chính là... kim phiếu trong tay đối phương, mỗi một tấm đều có mệnh giá năm ngàn, một chồng có tới hai mươi, ba mươi tấm. Nói cách khác, chỉ vì muốn nhờ mình thông báo một tiếng cũng đã lấy ra chí ít mười vạn đồng tiền vàng!
Con mẹ nó!
Có cần bạo tay như vậy hay không?
Chỉ là, tuy rằng chấn động, thế nhưng hắn cũng biết, loại thái độ này và số tiền này của đối phương đều bắt nguồn từ sự kính sợ với lão gia nhà mình. Cũng không không liên quan quá nhiều tới hắn, nếu như trong lòng hắn có ý khác, làm cho lão gia không cao hứng, tất cả đều sẽ biến thành bọt nước.
Nghĩ tới đây, hắn cắn răng một cái:
- Thật ngại quá, kính xin Lăng đại nhân tự trọng! Lão gia đã tự mình nói qua, ai cũng không gặp, ta cũng không có cách nào khác. Nếu như đại nhân thật sự muốn gặp, ta thấy hay là ngày mai đi!
Bàn tay lớn vẫy một cái, cố nén trong lòng đang nhỏ máu, dường như xem thường tiền tài trong tay đối phương, nhẹ như mây gió.
Hết cách rồi, bắt đầu từ hôm nay, hắn đã là quản gia của danh sư, địa vị giống như nước lên thì thuyền lên, cũng phải có khí độ của riêng mình.
Cũng phải học ra vẻ một chút!
Một chút tiền lẻ và một ít đan dược đã bị mua chuộc, sau này còn có ai coi trọng hắn nữa chứ?
- Ngày mai?
Sắc mặt Lăng Thiên Vũ trở nên khó coi.
Vợ hắn có thể kiên trì qua đêm nay hay không cũng không biết nữa, nếu như chờ tới ngày mai, e rằng cũng chỉ còn lại một bộ thi thể mà thôi.
- Kính xin Tôn huynh hỗ trợ, ta thực sự có việc gấp muốn gặp lão gia nhà các ngươi.
Lần nữa lấy ra một tờ kim phiếu rồi đưa tới, vẻ mặt Lăng Thiên Vũ rất thành khẩn.
- Thật ngại quá, thực sự ta không có cách nào khác.
Thấy đối phương càng lấy ra càng nhiều, bản thân đã có chút không đối phó được, Tôn Cường khoát tay chặn lại rồi xoay người đi vào bên trong:
- Đóng cửa!
Nói xong hắn đi vào bên trong.
Kẹt kẹt!
Cửa lớn đã đóng.
- Tôn huynh...
Lăng Thiên Vũ vội vàng la lên, cho dù đã đạt tới võ giả thất trọng Thông Huyền, mà mấy tên hộ vệ này chỉ là Bì Cốt cảnh, cách biệt rất xa. Thế nhưng hắn vẫn không dám tiến về phía trước nửa bước.
- Lăng huynh...Trình Viễn đại sư ở phía sau không nhịn được nhìn sang.
- Chuyện này đều do ta, nếu vừa nãy ta có thể ngăn danh sư đại nhân lại thì cũng không đến mức như vậy.
Đối phương đã trực tiếp đóng cửa, cự tuyệt hắn ở ngoài cửa, Lăng Thiên Vũ cũng không tức giận mà chỉ thở dài lắc đầu.
Muốn trách thì phải trách bản thân, không tin mà còn muốn đi kiểm tra một lần. Lần này thì tốt rồi, trêu cho trong lòng danh sư khó chịu cho nên mới xuất hiện kết quả như thế này, âu cũng là gieo gió gặt bão.
- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?
Trình Viễn đại sư không nhịn được nói một câu.
- Chờ! Coi như chờ một đêm thì ta cũng phải chờ! Cơ hội ta đã bỏ qua một lần, ta không muốn bỏ qua thêm một lần nữa!
Hai mắt Lăng Thiên Vũ hiện lên vẻ kiên định.
Chính là bởi vì loại kiên định này cho nên mới khiến cho hắn từ một tiểu tử nghèo không có tiếng tăm gì trở thành cự phách của cải một phương. Lại nói, nếu như có thể cứu thê tử hắn, đừng nói là chờ một đêm, coi như chờ thêm ba ngày thì có sao chứ?
Đừng nói là bảo hắn chờ, coi như Thẩm Truy bệ hạ tới đây, bị cự tuyệt ở ngoài cửa thì chắc chắn cũng sẽ không dám nhiều lời.
Danh sư có năng lực này, thì đương nhiên cũng có thân phận ấy.
...
- Ta thực sự để hắn ở bên ngoài hay sao?
Đi vào đình viện, Tôn Cường còn cảm thấy giống như mình đang nằm mơ, toàn thân nhẹ nhàng.
Người ngoài cửa là ai?
Lăng Thiên Vũ!
Chính là người giàu có nhất, cho dù không thì cũng gần như giàu có nhất trong Thiên Huyền thành, là phú hào ức vạn chân chính.
Người như thế cũng đến đây bái kiến, coi như tể tướng, quan lớn nhất phẩm cũng phải vội vàng nghênh đón, không dám thất lễ. Mà bản thân hắn lại có thể cự tuyệt đối phương ngoài cửa... Ngẫm lại cũng khó mà tin nổi.
Nhưng dù là như vậy, đối phương cũng không dám sinh ra một chút tâm tình không vui nào.
Ngay cả hắn cũng có thể cự tuyệt ở ngoài cửa, có phải là địa vị của hắn sẽ càng ngày càng cao, trở thành danh nhân trong Thiên Huyền quốc này hay không?
Xem ra việc bán thương hành, trực tiếp chạy tới làm quản gia tuyệt đối là chuyện sáng suốt nhất mà đời này hắn từng làm.
- Đây mới là... danh sư chân chính!
Cho tới giờ khắc này, từ tận trong lòng hắn mới xác nhận được.
Trước đó, đối phương nói là danh sư, kỳ thực hắn vẫn còn có chút bồn chồn. Khi nhìn thấy Lăng đại nhân cũng phải cung kính như thế thì hắn mới rõ ràng, cũng chỉ có danh sư chân chính thì mới có loại quyết đoán và thủ đoạn này.
Không phải ngươi rất kiêu ngạo sao?
Kiêu ngạo thì thế nào cơ chứ?
Trước mặt danh sư, tất cả đều là cặn bã.
- Đi tìm lão gia!
Âm thầm đắc ý một trận, Tôn Cường lần nữa đi đến đại sảnh, quả nhiên đã thấy bên trong đèn đuốc sáng trưng, lão gia đang lặng lẽ ngồi đó, vẫn chưa nghỉ ngơi.
- Lão gia, Lăng Thiên Vũ đã đến rồi.
Tiến về phía trước hai bước, hắn cung kính ôm quyền.
- Ừm!
Trương Huyền gật đầu đáp một tiếng, cùng không để ý tới hắn.
- Hắn muốn... gặp người...
Do dự một chút, Tôn Cường không nhịn được nói.
- Trước tiên cứ để hắn chờ một đêm rồi nói sau, nếu như không chờ được thì cứ nói cho hắn, sau này không cần phải đến nữa.
Trương Huyền lạnh nhạt nói.
Thông qua việc chạm vào sư tử đá, hắn đã biết vật này cũng không phải là Đề Nam Thanh Ngọc, cho nên đương nhiên cũng đã biết chỗ nguy hại của nó.
Tuy rằng Thiên Đạo Đồ Thư Quán không đưa ra phương pháp trị liệu, lại tỉ mỉ miêu tả tình huống người bình thường bị Huyết Ngọc hấp thu tinh huyết, trong thời gian ngắn chắc sẽ không chết được. Đã như vậy, cứ để cho đối phương chờ ở bên ngoài.
Có vị phú hào ức vạn này ở bên ngoài, chắc hẳn tiếng tăm của bản thân hắn sẽ nhanh chóng tăng lên.
Trong vòng chín ngày phải kiếm được hơn 2000 vạn, đây cũng là chuyện không có cách nào giải quyết được.
- Vâng!
Tôn Cường gật đầu, lại lùi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.