Đi tới ngoài cốc, quả nhiên thấy một bóng người thẳng tắp chạy như điên lên núi, có điều đã đi xa, có chút thấy không rõ!
Còn cái gọi là dấu vết Linh thú, hắn tìm nửa ngày, cái gì cũng không thấy.
- Cơ hội tốt...
Thấy Dư huynh đến lối vào thung lũng, bên này chỉ có Phong Ngô, ánh mắt còn tập trung ở ngoài sơn cốc, Trương Huyền giấu ở một bên nhẹ nhàng cười một tiếng, hô… một chút, thẳng tắp chui vào sơn động.
Câu nói mới vừa rồi kia cùng bóng lưng chạy trốn tự nhiên là phân thân.
Mục đích của hắn là thu hút sự chú ý của đối phương, sau đó nghĩ biện pháp vào sơn động, lần này đã hoàn thành.
Còn vì cái gì không dùng thanh âm của mình, vạn nhất đối phương phát hiện trúng kế, cũng có thể phủi sạch quan hệ.
Hô!
Không tiếp tục để ý phân thân, cùng hai người Dư huynh, Phong Ngô phía ngoài, Trương Huyền vào sơn động, lập tức vận chuyển Minh Lý Chi Nhãn nhìn chung quanh.
Sơn động tối tăm, âm hàn, không biết sâu bao nhiêu, trên mặt đất nằm một tầng Thiên Nghĩ Phong, xem ra đều là bị Thú Lân hương hun choáng.
Thú Lân hương ngay cả Linh thú Hóa Phàm lục thất trọng cũng có thể hun choáng, một chút Man thú tự nhiên ngăn cản không nổi.
Người ở trên không trung chậm rãi phi hành vào trong, đi một hồi, con mắt lập tức sáng lên.
Cách đó không xa quả nhiên có một tổ ong lớn cỡ bóng đá, treo ở trên vách đá, cho người ta một loại cảm giác ngọc thạch đúc thành, vừa nhìn liền biết không phải phàm phẩm.
Bên cạnh tổ ong, là một Linh thú tràn đầy lông tơ, màu tuyết trắng, lớn cỡ một người, trắng trắng mập mập, xa xa nhìn tới như một người tuyết.
- Đây chính là Thiên Nghĩ Phong Mẫu?
Trương Huyền sững sờ.
Loại sinh mạng này, hắn cũng là ở trong sách nhìn qua giới thiệu, chưa bao giờ thấy qua, không có miêu tả kỹ càng, vốn cho rằng giống như Thiên Nghĩ Phong, thật nhiều móng vuốt, tràn đầy dữ tợn, không nghĩ tới lại là bộ dáng này.
Hô hô hô!
Trong lòng kỳ quái, chân khí trong cơ thể khống chế không nổi, tiết lộ một tia, Thiên Nghĩ Phong Mẫu trước mắt giống như phát hiện cái gì, con mắt nhìn chằm chằm qua.
Sưu!
Sau một khắc, liền đến gần, móng vuốt bổ tới Trương Huyền.
Không hổ là Linh thú Quy Nhất cảnh, lực công kích kinh người, móng vuốt chưa tới gần, liền cho người ta một loại áp bách kịch liệt, phảng phất như muốn chấn vỡ không khí.
Quy Nhất cảnh, vạn pháp quy nhất, lực lượng càng thêm chất phác, tinh khiết, càng thêm phù hợp tự nhiên, hồn lực cũng sẽ trở nên càng thêm cường đại.
Một trảo này thoạt nhìn đơn giản, nhưng tinh khí thần dung hợp ở một chỗ, cho người ta một loại cảm giác khó có thể chống chọi.
- A!
Biết không che giấu được, Trương Huyền cũng không tiếp tục ẩn giấu, thân thể giãn ra, người ở trên không trung liền vung một quyền nghênh đón.
Thực lực Kiều Thiên cảnh đỉnh phong điên cuồng vận chuyển, phối hợp lực lượng thân thể, linh hồn, có thể so với Hóa Phàm bát trọng.
Răng rắc!
Quyền trảo va chạm, Thiên Nghĩ Phong Mẫu còn không có kịp phản ứng, thân thể trắng tuyết liền bay ngược ra, thẳng tắp đụng ở trên vách tường, đập ra một cái hố to.
Đơn thuần đối đầu lực lượng, nó kém hơn nhiều lắm.
Nếu không phải Linh thú thể chất đặc thù, lần này khẳng định đã bị đánh chết tại chỗ.
Ông!
Bị một quyền đánh bay, Thiên Nghĩ Phong Mẫu cảm giác được người trước mắt mạnh mẽ, thân thể chấn động, xông ra vách tường, thẳng tắp bay về phía tổ ong, như biết người trước mắt này nguy hiểm, muốn lấy đi tổ ong, trốn ra xa xa.
- Muốn đi?
Biết một khi để nó cướp tổ ong, lại muốn tóm lấy liền khó khăn, bàn chân đạp mạnh mặt đất, Trương Huyền thi triển Thiên Đạo thân pháp, đi tới gần tổ ong, bàn tay chặn lại đường đi của đối phương.
Chân khí nhúc nhích ở lòng bàn tay, không khí chung quanh bị phong tỏa.
Tu vi đến Kiều Thiên cảnh đỉnh phong, khí tức như cầu vồng, dù đối phương là cường giả Quy Nhất cảnh, muốn phá vỡ cũng rất khó.
- Ong ong!
Thấy nhân loại này không cho nó lấy đi tổ ong, Thiên Nghĩ Phong Mẫu tràn đầy lo lắng, miệng há to, lộ ra hàm răng sắc bén.
- Không thể triền đấu...
Biết triền đấu với đối phương nữa, phiền phức sẽ không nhỏ, nhất là Thiên Nghĩ Phong đầy đất, một khi tỉnh táo lại, coi như tu vi của mình cao thâm, cũng khó có thể chống chọi, lúc này lông mày giương lên, toàn lực vận chuyển lực lượng trên người, đánh xuống một chưởng.
Bành!
Phong Hậu chịu đến trọng kích, như đụng bức tường, hộc ra từng ngụm máu.
Lần này Trương Huyền dùng lực lượng cực lớn, coi như nó là thân Linh thú, phòng ngự cực mạnh, cũng bị trọng thương.
- Thần phục ta, làm thú sủng của ta, ta có thể giúp ngươi tăng thực lực lên, khôi phục thương thế, nếu không... Chết!
Một chiêu đánh đối phương trọng thương, Trương Huyền chắp hai tay sau lưng, yết hầu nhúc nhích, nói ra Thượng Cổ thú ngữ.
Nói xong, một đạo chân khí phun ra ngoài, Thiên Đạo chân khí tinh thuần tựa như khe suối, cho người ta một loại cảm giác lỗ chân lông toàn thân mở rộng.
- Ông! Ông! Ông!
Nhìn thấy cỗ chân khí tinh thuần này, cảm nhận được thương thế trên người, Thiên Nghĩ Phong Mẫu biết còn dám chần chờ, đối phương tuyệt đối sẽ chém giết mình, chần chờ một chút, sau đó nói gì đó.
- Ừm, lập khế ước đi!
Biết đối phương hiểu quyết tâm của mình, chủ động thần phục, Trương Huyền hài lòng nhẹ gật đầu.
Có Thiên Đạo chân khí cùng thú ngữ phối hợp, thuần phục Linh thú càng thêm dễ dàng hơn trước kia, căn bản không cần nói nhảm quá nhiều.
- Cái này...
Không lâu sau, khế ước hoàn thành, Trương Huyền phun ra một ngụm trọc khí, ngẩng đầu nhìn về phía tổ ong trước mắt, vẻ mặt tràn đầy cổ quái.