Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1246: Một ngón tay (2)




- Bảo Phong sư huynh này của ngươi ra tay, nếu như hắn có thể chống được ba chiêu trong tay ta... Như vậy chuyện công bằng ta sẽ không nói lại nữa, các ngươi muốn phân phối làm sao thì cứ phân phối thế đó! Thậm chí, linh thú đi săn được, chúng ta có thể một đầu cũng không lấy!
- Ngươi nói cái gì?
Con mắt của người thanh niên này nheo lại.
Tên này lại dám để Phong sư huynh ra tay, còn có thể bảo chỉ cần đỡ ba chiêu của hắn là được?
Bọn họ đã gặp qua kẻ điên cuồng, nhưng chưa thấy qua kẻ nào cuồng như thế!
Ngươi có biết thực lực của Phong sư huynh chúng ta ra sao không? Dám ở chỗ này nói khoác mà không biết ngượng?
Còn nói ba chiêu, chỉ bằng vào bộ dáng này của ngươi, có thể chống được một chiêu của Phong sư huynh hay không cũng chưa biết được!
- Làm sao vậy? Không có tự tin? Nếu không như vậy đi, một chiêu, chỉ cần Phong sư huynh của các ngươi có thể chống chọi được một chiêu trong tay ta thì tất cả linh thú đi săn được, một đầu Huyễn Vũ đế quốc chúng ta cũng không muốn!
Thấy đối phương chần chờ, Trương Huyền còn tưởng rằng hắn nâng điều kiện quá cao, cho nên không nhịn được đổi giọng.
- Con mẹ nó!
Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của hắn, thanh niên này suýt chút nữa đã tức điên tại chỗ!
Vị kia Phong sư huynh không cũng tối sầm mắt lại, thiếu chút nữa đã ngất đi.
Thực lực của hắn đã đạt tới nửa bước Kiều Thiên cảnh, coi như so với một chút lão sinh năm thứ hai cũng không kém nhiều lắm. Gia hỏa từ Huyễn Vũ đế quốc này lại muốn một chiêu đánh bại hắn sao chứ?
Nói đùa cái gì vậy?
Hai người tức giận tới mức sắp hôn mê, đám người Nhược Hoan công tử, La Tuyền thì suýt chút nữa đã thổ huyết.
Bọn hắn đã sớm đoán ra, Trương sư đi tới đây nhất định sẽ kiếm chuyện, thế nhưng bọn họ có nằm mơ cũng không nghĩ tới, đối phương lại nói ra lời này!
Vừa rồi người thanh niên kia, bọn hắn nhiều người như vậy mà cũng không đánh lại được. Mà vị Phong sư huynh này còn lợi hại hơn, ngươi muốn một chiêu đánh bại... Làm sao có thể chứ?
Một khi thua thật, chẳng lẽ, chúng ta sẽ phải hỗ trợ trắng cho người khác, ngay cả một con mồi cũng không có hay sao?
Nếu thực sự là như thế, tất cả mọi người sẽ bị đào thải thảm hại...
- Thế nào, một chiêu còn ngại nhiều sao? Nếu không như vậy đi, ta chỉ dùng một ngón tay... Như vậy cũng có thể a! Nếu như các ngươi thực sự không dám, ta cũng không có biện pháp...
Một chiêu cũng ngại nhiều lời, bản thân hắn cũng không thể không dùng chiêu số đã đánh bại bọn hắn a!
Mặc dù như thế hắn cũng có thể làm được, thế nhưng nhất định sẽ bại lộ Vu hồn và các thủ đoạn khác, ừm, vẫn nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn.
Hắn vừa mới đến Hồng Viễn đế quốc, vẫn không nên bại lộ nhiều thứ thì hơn.
Trên mặt Trương Huyền có chút khó xử.
- Phốc!
Thanh niên và tên Phong sư huynh kia suýt chút nữa đã phun ra máu tươi.
Nhiều em gái ngươi ah!
Hơn nữa, vẻ mặt ngươi còn khó xử là có ý tứ gì?
Chẳng lẽ ta không đỡ nổi một đòn, khiến cho ngươi buồn bực như vậy hay sao?
- Được, ta cũng muốn xem xem, rốt cuộc ngươi làm sao dùng một ngón tay đánh bại ta...
Thực sự không nhịn được nữa, Phong sư huynh hét dài một tiếng.
- Sư huynh... Gia hỏa không biết trời cao đất rộng này cứ để ta tới giáo huấn là được... Thấy sư huynh nổi giận, thanh niên này tiến về phía trước.
- Không cần, ta muốn đích thân nhìn xem, người khẩu xuất cuồng ngôn như thế rốt cuộc có thủ đoạn gì!
Ánh mắt Phong sư huynh như điện, lạnh lùng nhìn qua.
Tên này dám lớn lối nói không biết ngượng như thế, nhất định là có chỗ ỷ lại, hắn cũng muốn nhìn một chút xem rốt cuộc là đối phương nói càn, hay là thật sự có thực lực.
- Vị bằng hữu này, lên đây đi, nếu như ngươi thực sự có thể thắng được ta, như vậy chuyện liên minh coi như không có gì, nếu như ngươi thua, nhớ kỹ lời nói của ngươi, linh thú có được khi đi săn, các ngươi ngay cả một đầu cũng không được lấy!
Hai mắt nheo lại, Phong sư huynh hất ống tay áo lên.
- Tốt!
Nghe thấy đối phương đồng ý, Trương Huyền đi lên lôi đài.
- Cái này...
- Trương sư có thể thắng sao?
- Ta cũng không biết...
Nhìn thấy Trương sư thế lại cá cược như vậy với đối phương, tất cả mọi người đều nhìn nhau.
Một ngón tay đánh bại vị Phong sư huynh này sao?
Trương sư, ngươi đang nghiêm túc hay sao?
Mặc dù ta biết chúng ta thua, ngươi rất gấp, thế nhưng vụ cá cược này... Cũng quá lớn a!
- Phong sư huynh, vẫn để ta tới giáo huấn tên này a...
Thấy Phong sư huynh tức giận như vậy, thanh niên kia cũng có chút không nhịn được, hắn lại lần nữa đi về phía trước:
- Nếu như ta thua, sư huynh lại đến cũng không muộn!
Tên này nói lớn lối như thế, chỉ sợ thực sự có chút thực lực, không bằng hắn tới thăm dò trước một chút. Nếu như đối phương yếu, trước hết cứ đánh một trận trút giận, mạnh thì sư huynh hắn cũng có chuẩn bị tâm lý.
- Cái này...
Phong sư huynh chần chờ, đang muốn nói chuyện thì đã nghe thấy thanh âm có vẻ không nhịn được của thanh niên ở phía đối diện vang lên:
- Nếu như cảm thấy sợ hãi, hai người các ngươi cùng lên đi, ta ra... Hai ngón tay!
Không nghe lời này còn tốt, sau khi nghe được, trước mắt Phong sư huynh và người thanh niên kia đồng thời trở nên đen kịt.
- Không cần, để ta xem một chút, rốt cuộc ngươi có thực lực như thế nào!
Hừ lạnh một tiếng, Phong sư huynh bỗng nhiên xông về phía trước.
Kẻ trước mắt này nói chuyện quá khinh người, hắn sợ nói tiếp mình sẽ bị tức chết.
Bàn chân đạp mạnh lên trên mặt đất, cả người giống như mãnh thú băng băng xông tới, còn chưa tới gần thì đã khiến cho người ta có một loại xu thế Long Hổ.
Thực lực nửa bước Kiều Thiên cảnh hoàn toàn được phát huy, tiếng gió rít gào, khiến cho người ta có một loại cảm giác mây đen tới gần, khó mà chống chọi.
- Thật mạnh!
Đám người Hồng sư không nhịn được nhíu mày.
Loại thực lực này, coi như bọn họ là Kiều Thiên cảnh sơ kỳ thì chỉ sợ cũng khó mà chống chọi được, cho nên chỉ có thể tạm tránh mũi nhọn mà thôi.
Vội vàng quay đầu nhìn lại về phía thanh niên cách đó không xa, muốn nhìn một chút xem rốt cuộc hắn sẽ đối phó ra sao, chỉ thấy hắn lắc đầu, duỗi một ngón tay ra rồi điểm về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.