Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1240: Thiên Hùng thú thần phục (2)




Tên này tổn thất ba thùng huyết dịch, thân thể có chút suy yếu. Chỉ có điều, hai mắt lại sáng ngời có thần, không có nóng nảy như trước đó, thân thể khổng lồ vặn một cái, chui thẳng vào bên trong Địa Cung.
Thấy nó còn tích cực hơn mình, Tiền trưởng lão cười khổ một tiếng rồi đi theo. Một lát sau hắn mới đi ra, khi lần nữa nhìn về phía người thanh niên trước mắt thì trong mắt đã tràn ngập vẻ cảm kích, đầu gối mềm nhũn rồi quỳ rạp xuống đất.
- Tiền trưởng lão, ngươi làm gì vậy...
Không nghĩ tới lão sư Hàn Xung, vị Thuần Thú sư ngũ tinh đỉnh phong này nói quỳ là quỳ, khiến cho hắn ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, Trương Huyền sững sờ, vội vàng vươn tay muốn kéo hắn lại.
- Trương sư, xin đừng ngăn cản ta. Ngươi đã cứu mạng nó, chẳng khác nào ta nợ ngươi một cái mạng, về sau nếu như Trương sư có chỗ cần sai bảo, ta muôn lần chết cũng không chối từ!
Nặng nề dập đầu mấy cái, bàn tay Tiền trưởng lão dựng thẳng lên, lập ra lời thề.
Long Nham thú chết, hắn còn sống cũng không khác gì đã chết. Cho nên năm mươi năm qua mới một mực học tập thú ngữ Thượng Cổ, muốn biết trước khi chết thú sủng mình nói gì. Chính bởi vì lòng tín niệm này mới làm cho hắn sống đến bây giờ.
Vốn hắn cho rằng, kiếp này sẽ là như thế. Thế nhưng nằm mơ cũng không nghĩ tới, vị thiếu niên trước mắt này không chỉ giải được lời nói của Thiên Hùng thú mà còn cứu sống thú sủng bởi vì sai lầm của mình mà tử vong. Vì vậy có thể tưởng tượng được sự cảm kích trong lòng hắn lúc này.
Có thể nói, hiện tại coi như Trương Huyền bảo hắn lập tức đi chết thì hắn cũng sẽ không chút do dự.
- Cái này...
Từ trong ánh mắt đã nhìn ra sự kiên định của đối phương, Trương Huyền biết loại người như lão giả này một khi quyết định sẽ không thay đổi, hắn cười khổ lắc đầu:
- Được rồi, ta cũng không muốn mạng của ngươi, giúp ta tìm một đầu linh thú phi hành cấp bậc Hóa Phàm bát trọng là được, ta muốn đi Hồng Viễn đế quốc...
Lần này mục đích tới Thú đường chính là vì tìm kiếm linh thú, vị trưởng lão này đã nguyện ý trợ giúp. Như vậy tìm một đầu linh thú thì cũng không tính là cái gì.
- Chuyện này cứ tính vào trên người ta...
Tiền trưởng lão gật gật đầu, đang muốn tiếp tục nói chuyện thì đã nghe cánh cửa Địa Cung sau lưng kẽo kẹt một tiếng. Lại một lần nữa mở ra, Thiên Hùng thú vừa rồi chui vào cũng đã đi ra. Khi đi tới gần Trương Huyền, đầu linh thú này cũng giống như hắn, quỳ mọp xuống đất, đồng thời, cái đầu to lớn không ngừng cọ cọ vào người Trương Huyền.
- Đây là... Thần phục?
Nhìn thấy bộ dạng của đầu Tử Dực Thiên Hùng thú này, tất cả mọi người đều xôn xao, ngay cả Tần đường chủ cũng sững sờ đứng tại chỗ.
Thú đường đã bị đầu linh thú này hại cho đủ thảm, bất kể tìm ai tới cũng không có biện pháp nào làm gì nó. Vốn hắn cho rằng nó trời sinh tính quật cường, tuyệt không có khả năng thuần phục người nào. Thế nhưng có nằm mơ cũng không nghĩ tới, chưa gặp vị Trương sư này đến bốn canh giờ đã chủ động thần phục.
- Đầu linh thú này so với nhân loại còn nặng tình cảm hơn, nó bởi vì Trương sư cứu Long Nham thú. Cho nên dưới cảm kích mới chủ động khuất phục!
Lạc Thất Thất cảm khái.
- Đúng vậy a, có đôi khi linh thú quả thực đáng tin cậy hơn so với nhân loại, so với nhân loại ocnf trọng cảm tình hơn rất nhiều!
Ngọc Phi Nhi gật đầu.
Long Nham thú “Chết” năm mươi năm, không những đầu Tử Dực Thiên Hùng thú này không có rời khỏi mà còn một mực vì nó mà trút giận, đủ để thấy được tình nghĩa của nó.
Giờ phút này thấy “Tình lữ” phục sinh cho nên cũng cảm kích, cam tâm tình nguyện làm thú sủng của người khác, phần tình cảm và phần cố chấp này quả thực ngay cả một ít nhân loại cũng không thể làm được.
- Ngươi muốn làm thú sủng của ta?
Trương Huyền cũng kịp phản ứng, có chút hài lòng nhìn đối phương một cái.
Vừa vặn hắn đang thiếu một đầu linh thú có thể đi tới Hồng Viễn đế quốc, nếu nó đã nguyện ý, không còn gì tốt hơn.
- Rống!
Tử Dực Thiên Hùng thú dùng sức gật cái đầu to lớn một cái.
- Vậy thì tốt tốt!
Ngón tay búng một cái, một giọt máu tươi bắn ra, đi vào mi tâm đối phương, trong nháy mắt đã hoàn thành nghi thức nhận chủ.
- Được rồi, bây giờ ngươi mau chóng khôi phục, chờ Long Nham thú vừa tỉnh thì chúng ta sẽ xuất phát đi Hồng Viễn đế quốc!
Trương Huyền nói.
Đại gia hỏa này tổn thất ba thùng máu tươi lớn, thân thể suy yếu, coi như miễn cưỡng phi hành thì cũng không bay được bao xa. Còn không bằng chờ nó điều chỉnh thân thể cho tốt rồi nói sau.
Nơi này là Thú đường, bảo vật tẩm bổ cho linh thú có vô số, có Tiền trưởng lão quan tâm, muốn làm cho nó khôi phục lại cũng không khó lắm!
Lại nói, nó là tình lữ của Long Nham thú, chờ tròn năm mươi năm, không cho nó chờ Long Nham thú tỉnh lại rồi gặp một lần thì quả thực cũng không thể nào nói nổi.
Dù sao nó thân là linh thú nửa bước cửu trọng, tốc độ rất nhanh, hắn cũng không vội vã ba ngày, năm ngày này a.
Thấy đại gia hỏa này đã thần phục, Tiền trưởng lão biết đối phương không cần mướn linh thú nữa. Vì vậy hắn chủ động sắp xếp chỗ cho đám người Trương Huyền, Lạc Thất Thất ở lại.
Đúng lúc hiện tại cũng đi không được, Trương Huyền cũng không vội vã, trong thời gian ba ngày này, hắn thu tất cả thư tịch trong phân bộ này vào trong đầu.
Lại tốn tròn một ngày mới sửa sang lại Thiên Đạo thuần thú, tất cả đều được học qua một lần.
Trong thời gian bốn ngày ngắn ngủi, lý giải đối với thuần thú của hắn đã vượt qua Tiền trưởng lão, thậm chí ngay cả so với Tần đường chủ, người đã đạt đến đỉnh phong ngũ tinh chân chính cũng còn cao hơn.
Bởi vì thu phục Tử Dực Thiên Hùng thú, lại thêm thú ngữ Thượng Cổ cho nên hắn cũng đã nhận được huy chương Thuần Thú sư chuẩn ngũ tinh.
Hiện tại hắn chỉ là ngũ trọng Hợp Linh cảnh đỉnh phong, chỉ cần tu vi đột phá thì sẽ tự động biến thành Thuần Thú sư ngũ tinh chân chính.
Tất cả đã chuẩn bị xong, vào ngày thứ tám, quả nhiên Long Nham thú đã tỉnh lại. Chuyện này khiến cho Thiên Hùng thú và Tiền trưởng lão càng cao hứng, đối với thủ đoạn của Trương Huyền cũng càng phục sát đất thêm.
Ngay cả mấy người Tần đường chủ cũng tấm tắc lấy làm kỳ lạ, bội phục không thôi.
Cứu sống một linh thú đã chết năm mươi năm... Chuyện này cũng không phải chỉ riêng y thuật, mà là y đạo đại tông sư chân chính!
Ngày thứ mười, hao tổn của Tử Dực Thiên Hùng thú cũng đã hoàn toàn khôi phục. Lúc này ba người Trương Huyền và Lạc Thất Thất, Ngọc Phi Nhi mới cáo biệt Thú đường, bay đi về phương hướng Hồng Viễn đế quốc.
- Vị Trương sư này... Đến Danh sư học viện, tất nhiên sẽ trở thành minh tinh nổi bật nhất ở đó!
Nhìn ba người rời khỏi, nhớ tới đủ loại thần kỳ của vị thanh niên này, Tiền trưởng lão không kìm lòng được có chút cảm khái.
- Minh tinh? Ta sợ... Danh sư học viện sẽ gặp xui xẻo...
Hàn Xung ở một bên không nhịn được có chút nhếch miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.