Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1198: Diệt tộc (2)




- Chỉ là... nhà cũ hắn ở chỗ nào chứ?
Trương Huyền không nhịn được nói.
- Con không biết, thế nhưng... Lão sư của Ngô Dương Tử năm đó ở trong Hồng Viễn Đế đô, cũng chính là vị trí thành thị của Hồng Viễn học viện.
Lạc Thất Thất nhớ lại một chút rồi nói:
- Nếu thực sự không được, trở lại học viện lại cẩn thận điều tra, mới hai ngàn năm mà thôi, hẳn là có thể tìm ra được dấu vết để lại!
- Ừm!
Trương Huyền gật đầu.
Thời gian hai ngàn năm, đối với loại vương quốc nhỏ như Thiên Huyền vương quốc này là thương hải tang điền, biến thiên cực lớn. Thế nhưng đối với loại thế lực bá chủ như Hồng Viễn đế quốc, biến hóa sẽ không có rõ ràng như vậy.
Đế quốc nắm giữ cường giả Thánh vực, dựa theo tuổi thọ khoảng chừng một ngàn năm của bọn hắn, hơn hai nghìn năm cũng chỉ mới hai ba đời thôi. Nếu như thực sự muốn thẩm tra, có lẽ còn là có thể làm được.
- Nhìn truyền thừa của hắn xem thế nào đi!
Biết tin tức bảo tàng thì cũng không cần phải lo lắng nữa, Trương Huyền không còn xoắn xuýt mà ra hiệu với nàng một cái.
Lúc này Lạc Thất Thất mới gật đầu đi về phía bệ đá.
Phía trên có ba kiện đồ vật mà Ngô Dương Tử để lại cho truyền nhân, nàng không lấy hai loại trước mà là trực tiếp cầm lấy loại thứ ba.
Cái này liên quan tới chuyện rời khỏi như thế nào, tự nhiên sẽ là quan trọng nhất.
- Lão sư!
Nói xong nàng đưa thư tịch tới.
- Ừm!
Trương Huyền tiếp nhận, tiện tay lật một hồi, vẻ mặt rất là cổ quái.
- Làm sao vậy, lão sư? Chẳng lẽ bên trong không có phương pháp rời đi hay sao?
Thấy vẻ mặt này của hắn, Lạc Thất Thất rất là khẩn trương.
Nếu thực sự không được thì nguy rồi.
- Có thể ra ngoài, chỉ là ta đã thấy được một chút chuyện thú vị, vị Ngô Dương Tử tiền bối này dường như không giống như tưởng tượng cho lắm...
Trương Huyền mỉm cười nói.
- Không giống?
Lạc Thất Thất rất là nghi hoặc.
- Tự ngươi nhìn đi!
Tiện tay đưa thư tịch cho Lạc Thất Thất.
Có chút nghi hoặc tiếp nhận, cúi đầu nhìn qua, sau khi xem xong vẻ mặt nàng cũng trở nên cổ quái.
Đã sớm đoán ra được nàng sẽ có bộ dáng này, Trương Huyền khẽ cười một tiếng.
Vị Ngô Dương Tử này lại là bị người của Dị Linh tộc bắt đi.
Nói cách khác, cái Địa Cung này là sào huyệt của Dị Linh tộc!
Dị Linh tộc, lúc trước thống trị nhân loại, phong quang cỡ nào, mà bây giờ lại chỉ có thể kéo dài hơi tàn sống ở trong cung điện dưới đất. Cho nên bọn chúng sẽ cảm thấy bên ngoài mới là quê hương của bọn chúng.
Bởi vậy, trên tấm bia đá “Vọng Hương cư” thứ nhất mang theo ý nhớ nhà, cũng không phải là chỉ Ngô Dương Tử, mà là bọn hắn.
Cũng bởi vì nguyên nhân này cho nên bên trong ba chữ to mang theo sát lục chi khí đặc hữu.
Cái Địa Cung này là Dị Linh tộc vì tránh né truy sát mà xây dựng nên. Có mấy chục tộc nhân ẩn nấp, bởi vậy xây dựng cực kỳ tốt, coi như có rất nhiều người ở lại trong đó, cũng sẽ không cảm thấy buồn bực.
Còn vì sao phải bắt Ngô Dương Tử thì lại rất đơn giản, đám Dị Linh tộc này vì tránh né Danh sư đường không biết đã kéo dài mấy vạn năm. Bởi vì tộc nhân quá ít cho nên họ hàng gần thông hôn, tỉ lệ sinh dục dần dần hạ thấp, nhân khẩu càng ngày càng ít, mắt thấy sắp triệt để diệt vong.
Biết hắn am hiểu luyện khí và cơ quan chi thuật, cho nên mới bắt đến đây, muốn để hắn hỗ trợ rèn luyện thân thể, kéo dài tuổi thọ.
Ý tưởng tuy tốt, thế nhưng... Dựa vào rèn luyện thân thể, gia tăng tuổi thọ sao mà khó khăn cơ chứ!
Đừng nói Ngô Dương Tử chỉ là một Luyện Khí sư lục tinh, xem như là bát tinh, cửu tinh, chỉ sợ cũng không làm được!
Nếu không, tin tức này nhất định sẽ truyền ra toàn bộ Danh sư đại lục, khiến cho vô số người đổ xô tới.
Nếu có thể còn sống... Ai cũng không muốn chết ah!
Ngô Dương Tử bị bắt tới đây, sau đó bị nhốt vào trong gian thạch thất này. Thoạt nhìn mặc dù rộng lớn, thế nhưng trên thực tế lại một cái lồng giam, muốn thoát đi chỉ có thể thông qua cái cửa đá chật hẹp kia. Cho nên chỉ cần có người trông coi thì trên căn bản sẽ không ra được.
Có thể nói, hắn ta bị giam giữ, đã mất đi tự do, cho dù có luyện khí làm bạn thì cũng sẽ cảm thấy buồn tẻ. Vì vậy mới có “Vong ưu” khiến cho người ta khó có thể hiểu rõ được.
Nhưng sau khi biết chuyện thì hai người lại biết vì sao lại có tên như thế.
Dị Linh tộc bắt hắn tới đây, mục đích là để hắn hỗ trợ rèn luyện thân thể, đạt tới công hiệu kéo dài tuổi thọ, kết quả... Tên này cũng điên, dùng hết đủ loại thủ đoạn, luyện chế cho thân thể của bọn họ càng thêm mạnh mẽ, hơn nữa sẽ không hư hại...
Nhưng... Cũng mất ý thức của bản thân biến thành từng đầu khôi lỗi chỉ có thể thi hành mệnh lệnh.
Nói cách khác... Đầu khôi lỗi phía ngoài kia trên thực tế chính là một trong các tiền bối Dị Linh tộc bắt Ngô Dương Tử, kết quả bị hắn cứ thế luyện chế thành thứ đồ chơi này!
Còn về sau, nhất định đối phương cũng sẽ phát hiện ra vấn đề. Lại thêm vị Ngô Dương Tử này tuổi thọ cũng đã tới tận cùng. Đến cuối cùng, hắn cũng không có rời khỏi.
Trước đó vũ khí lưu truyền ra bên ngoài là do hăn thiết kế cơ quan, lặng lẽ thả ra ngoài, vốn hắn nghĩ sẽ có người có thể phát hiện ra rồi cứu hắn ra. Không nghĩ tới, một lần chờ... Chính là hơn hai nghìn năm!
Hai ngàn năm, thương hải tang điền, Dị Linh tộc ở nơi này, trừ những người bị hắn luyện chế thành khôi lỗi ra. Những kẻ còn lại hầu như đều chết hết, chính là như thế cho nên mọi người đi tới nơi này mới rỗng tuếch như vậy.
Biết tuổi thọ sắp hết, Ngô Dương Tử để lại loại hình truyền thừa, mới có tất cả mọi thứ mà bọn hắn nhìn thấy, còn gia hỏa phía ngoài luôn thủ hộ nơi này, đề phòng hắn rời khỏi, coi như trước khi chết cũng không có cách nào diệt trừ được. Cho nên chỉ có thể mặc cho hắn, tiếp tục “còn sống“.
- Cái này...
Đến bây giờ Lạc Thất Thất cũng không thể tin được.
Ngô Dương Tử ở trong toàn bộ Hồng Viễn đế quốc cũng rất nổi danh, làm người chính trực, cương trực công chính. Thế nhưng nàng có nằm mơ cũng không nghĩ tới, người này lại âm hiểm như thế.
Luyện chế toàn bộ Dị Linh tộc bắt hắn thành khôi lỗi... Con mẹ nó thực sự quá điên a!
Đây cũng không phải là hung ác bình thường, mà là chặt đứt cơ sở của người ta, diệt tộc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.