Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1132: Hoàng đạo thư viện (2)




Nàng cảm thấy khiếp sợ, Trương Huyền cũng không nhịn được lắc đầu.
- Xem ra Thiên Đạo quyền pháp cũng cần phải thăng cấp...
Thiên Đạo quyền pháp của hắn là loại hình võ kỹ, mặc dù không có thiếu sót, so với cùng cấp bậc lại có uy lực vô cùng, được coi là vô địch, thế nhưng... Cấp bậc thư tịch sưu tầm được không cao, uy lực cũng có hạn.
Đối kháng với võ kỹ Linh cấp hạ phẩm thì còn có thể chiếm thượng phong, so với thượng phẩm, còn kém hơn không chỉ một đoạn.
Chuyện này rất giống như học sinh tiểu học năm nhất vậy, mỗi lần đều có thể đạt được một trăm điểm, không có một chút sai lầm nào. Thế nhưng như vậy cũng không thế nào so được với học sinh cấp hai. Nếu như làm bài thi khảo hạch sơ trung thì chưa hẳn đã có thể hơn được.
Thiên Đạo võ kỹ có lợi hại hơn nữa, nếu như cấp bậc thư tịch sưu tập được quá thấp. Như vậy so với võ kỹ cao cấp chân chính vẫn còn kém một mảng lớn.
Bởi vậy, mặc dù lực lượng của hắn đã vượt qua đối phương. Thế nhưng lúc chân chính đối kháng, vẫn phải ăn chút thiệt thòi ngầm.
Chỉ là sau khi đối chiến một chiêu cũng đã làm cho hắn kiểm tra xong thực lực chân chính của đối phương... Nàng muốn vượt qua hắn, cũng không dễ dàng như vậy.
- A!
Thấy vị“Học đệ” tuổi tác so với mình còn nhỏ hơn mà thực lực lại ngnag với mình, miệng khẽ hừ lạnh một tiếng, thân thể mềm mại của Phi nhi công chúa lần nữa nhoáng lên, lập tức đuổi theo.
- Nữ nhân này...
Nhìn công kích của nàng càng ngày càng nhanh, có một loại cảm giác giống như muốn liều mạng, Trương Huyền lắc đầu. Lại nhìn một chỗ thiếu hụt, bàn chân co rụt lại, đánh thẳng về phía ngực đối phương.
- Ngươi... Vô sỉ!
Thấy hắn lại muốn đánh vào ngực của mình, Phi nhi công chúa tức giận tới mức kêu loạn, thân thể không kìm được mà co rụt lại, chiêu số mới vừa đánh ra cũng theo đó biến hình, lần nữa xuất hiện lỗ hổng.
Sưu sưu!
Một chưởng đánh hụt, lúc vội vàng nhìn lại về phía trước thì đã thấy người thanh niên kia đã mất đi tung tích.
- Sao? Đi đâu rồi?
Đối phương trong nháy mắt đã biến mất, Phi nhi công chúa sững sờ, đang muốn tìm kiếm thì con ngươi đột nhiên co rụt lại, vội vàng xoay người.
Chỉ là lúc này đã chậm, nàng chỉ cảm thấy mông mình tê rần, đã bị một cước hung hăng đạp trúng.
Sưu sưu!
Kêu thảm một tiếng, thân thể bay thẳng lên, sau khi bay ra hơn hai mươi mét mới nằm rạp xuống trên mặt đất, y phụ lộng lẫy xinh đẹp đã bị xé rách thành mấy lỗ thủng, trên mặt cũng đều là bùn đất.
Đâu còn có nửa điểm phong phạm của công chúa nữa chứ, nhìn qua rất hiển nhiên một tên ăn mày.
- Ngươi, lưu manh...
Phi nhi công chúa cảm giác như muốn khóc.
Thân mang huyết mạch hoàng thất, khi chiến đấu cùng người khác, người ta tránh cũng kịp, ai dám bất kính với nàng cơ chứ?
Tên này thì tốt rồi, đầu tiên là đụng ngực, làm cho nàng không dám nghênh đón, sau đó thừa cơ đột phá phong tỏa chân khí của mình. Sau đó tiến về phía sau, đạp vào cái mông một cước...
Em gái ngươi!
Không biết mông và ngực của nữ nhân là nơi không thể đánh hay sao?
Không chỉ đánh mà còn đánh rất vui vẻ... Ngươi có biết xấu hổ hay không?
Cảm thấy phía sau rất đau rát, Phi nhi công chúa vừa thẹn vừa giận, bàn tay bỗng nhiên nhấn một cái lên trên mặt đất, cả người lăng không bay lên, giống như nổi điên lần nữa lao đến.
Trước đó chỉ là nổi giận, hiện tại nàng đã cảm thấy có chút điên cuồng.
Còn chưa tới đến trước mặt đối phương thì nàng đã lần nữa nhìn thấy, đối phương lại đạp ra một cước.
Nhìn thấy cước này, khóe miệng Phi nhi công chúa khẽ giật một cái.
Phương vị và nắm bắt thời cơ của một cước này vô cùng xảo diệu, phong tỏa phạm vi mà mình muốn công kích. Nếu như nàng ẫn còn dựa theo phương vị vừa rồi để công kích, không cần đối phương phát lực thì chính mình cũng sẽ tự đụng vào!
Hơn nữa... Quan trọng nhất là, vị trí lại là... Trước ngực!
- Đăng đồ tử!
Răng cắn chặt, bàn tay bỗng nhiên vỗ một cái vào trước mặt, mượn lực đẩy thân thể ngược lại. Thân thể lăng không xoay một vòng, đang nghĩ ngợi nên tiếp tục công kích như thế nào thì đã lần nữa cảm thấy mông mình tê rần.
- Ngươi...
Sưu sưu!
Nàng lại bay ngược ra, miệng ăn bùn, thân thể rớt xuống trên mặt đất.
Lần này còn rơi ác hơn, y phục bị cắt ra càng nhiều, đầy đầu, khuôn mặt đều là bụi bặm.
- Ngươi... Có biết đánh nhau hay không?
Phi nhi công chúa phát khóc.
Bắt nạt người ta cũng không nên bắt nạt như thế a, liên tục hai lần đều đá vào mông, về sau bảo nàng làm sao gặp người cơ chứ?
Đánh nhau với nữ nhân lại đánh vào bộ ngực, còn có mông. Ngươi còn có một chút phẩm hạnh và đạo đức của Danh sư hay không?
- Nếu như ta nói, không phải cố ý... Ngươi có tin không?
Bên này nàng khóc không ra nước mắt, bên kia Trương Huyền cũng không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Đối phương có thực lực Kiều Thiên cảnh, mặc dù trên lực lượng đã vượt qua đối phương. Thế trên thực tế, tốc độ phản ứng và ý thức hắn đều còn xa không theo kịp. Hắn đã hết cách rồi, chỉ có thể căn cứ vào vị trí thiếu hụt mà Thiên Đạo thư viện miêu tả để công kích...
Thế nhưng hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới, những vị trí mà thư viện ghi chép, không phải là bộ ngực thì chính là cái mông...
Vẻ mặt rất khó coi, Trương Huyền vò đầu... Có phải lần này ta đã dùng phải hàng giả Thiên Đạo thư viện, mà là hoàng đạo thư viện hay không?
- Tốt... Ta đánh cược với ngươi còn không được sao?
Buồn bực một hồi, Trương Huyền đành phải nhắm mắt nói.
Đánh cược thì đánh cược, nếu không cứ tiếp tục đánh, không chỉ y phục của đối phương bị xé rách sạch sẽ mà chỉ sợ cái mông cũng không còn có gì che, cảnh xuân vô hạn.
Rốt cuộc là có chuyện gì chứ, đường đường là Danh sư, đối chiến với người khác lại giống như đùa giỡn nữ nhân. Nếu như chuyện này truyền đi, hắn cũng không cần sống nữa.
- Đánh cược...
Khóe miệng Phi nhi công chúa giật một cái, nước mắt chảy ào ào.
Đây cũng không phải là chuyện có đánh cược hay không a...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.