Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1122: Ta gánh một đám các ngươi (2)




- Đúng vậy a! Một tên Hóa Phàm tứ trọng nho nhỏ, một người muốn khiêu chiến chín Hợp Linh cảnh như chúng ta, hắn đang mơ mộgn cái gì vậy?
...
Cả phòng ồn ào, như ong vỡ tổ.
Có thể từ thi đấu Danh sư trong các nước chư hầu trổ hết tài năng, trở thành ba thứ hạng đầu. Mỗi một người trong những người này đều là thiên chi kiêu tử, thiên tài tuyệt đỉnh. Lúc này lại bị một tiểu tử tu vi thấp bọn hắn mấy cấp bậc nhỏ đùa bỡn, quả thực khó mà chịu đựng!
- Thầy La, để ta đi giáo huấn tiểu tử thúi không biết trời cao đất rộng này. Ta đã sớm nhìn hắn không thuận mắt rồi!
Một tiếng quát vang vọng, một thanh niên đứng dậy, khí tức trên người chảy xuôi, giống như là bạo tạc. Đây là một cường giả Hợp Linh cảnh hậu kỳ!
Hợp Linh cảnh hậu kỳ, coi như chín người đối phương đều phục dụng Hợp Linh đan thì cũng được tính là người nổi trội nhất.
- Thầy Phùng, ta cũng đi, tên này hại ngươi thảm như vậy, không đánh hắn quỳ xuống nhận sai thì ta không xứng làm người của Phong Nguyên đế quốc!
Phía sau thầy Phùng cũng có một tên thanh niên đứng lên.
Nương theo hai người đứng dậy, tất cả mọi người sau lưng thầy Trần, thầy La, thầy Phùng đều không kìm nén được nữa mà từng người trợn mắt nhìn về phía Trương Huyền, hận không thể xé nát hắn ăn sống.
- Các ngươi muốn tỷ thí cùng hắn sao?
Thấy mọi người lòng đầy căm phẫn, người sau còn kích động hơn người trước, thầy La không nhịn được hỏi.
- Không sai!
- Tên này trong mắt không có trưởng bối, nhất định phải giáo huấn!
Mọi người cùng quát lên.
Thầy Phùng bị tên này chỉnh cho từ không trung rơi xuống. Người biết rất ít, thế nhưng chuyện vừa rồi hắn làm khó thầy La, tất cả mọi người đều nhìn thấy ở trong mắt.
Thậm chí để thầy Hồng giao đấu với ba người khác cũng là chủ ý của hắn. Hiện giờ hắn lại lớn lối không biết ngượng như vậy, quả thực tội không thể tha.
- Cái này...
Thầy La nhìn về phía thầy Phùng, thầy Trần.
Chuyện này quan hệ trọng đại, hắn cũng không dám độc đoán.
Dù sao trước đó ai cũng không cảm thấy một mình thầy Hồng có thể đánh thắng ba người bọn hắn, kết quả... Nhóm người mình lại không có bất kỳ biện pháp nào chiến thắng đối phương.
Tên này thoạt nhìn thực lực thấp nhất, thế nhưng ngộ nhỡ hắn lại có thủ đoạn gì thì sao?
- Không dám? Coi như không dám... Ta đã sớm biết các ngươi cũng không có can đảm gì rồi. Còn nói là Danh sư, thiên tài, ta nhổ vào!
Hai người thầy Phùng, thầy Trần còn chưa có tỏ rõ thái độ thì đã thấy thanh niên ở phía đối diện lắc đầu, vẻ mặt rất là thất vọng.
- Ngươi...
Đám người thầy La như phát nổ.
Nói thật, quả thực tên này quá tiện!
Nhất là vẻ mặt vừa rồi, là chế giễu trần trụi.
- Tốt, so thì so! Chỉ là ta chỉ muốn xác nhận một chút, đổ ước vừa rồi ngươi có thể làm chủ được sao?
Cắn răng một cái, khuôn mặt La Chiêu rất là dữ tợn.
- Ta thua. Danh ngạch của Hồng Phong đế quốc thuộc về các ngươi, các ngươi thua, danh ngạch còn lại về ta, ta có thể làm chủ!
Trương Huyền thản nhiên nói.
- Tốt, có thể làm chủ là tốt rồi!
La Chiêu nhướng mày, vẫy tay một cái:
- Lý Tú Liên!
- Thầy La!
Thanh niên Hợp Linh cảnh hậu kỳ, cũng chính là người kêu gào đầu tiên vừa rồi đi ra.
Quán quân thi đấu Danh sư của Tiềm Phong đế quốc, Lý Tú Liên, Tú Liên công tử.
- Đi lên giáo huấn hắn một lần, đánh thật hay cho ta, đánh cho hắn biết trời cao đất rộng thì ngưng!
Xiết chặt nắm đấm, lửa giận trong lòng La Chiêu thiêu đốt.
Bình thường tỷ thí giữa các Danh sư, mặc kệ hai bên có bao nhiêu tức giận cũng sẽ nói tới điểm là dừng. Mà giờ phút này hắn trực tiếp nói, đánh thật tốt, đủ thấy được hắn đã tức giận đến loại trình độ nào.
- Yên tâm đi, thầy La! Ta sẽ để cho hắn biết, Trọc Thanh cảnh và Hợp Linh cảnh chênh lệch như thế nào!
Hừ lạnh một tiếng, Tú Liên công tử nhấc chân đi vào giữa gian phòng, lại vẫy tay một cái với Trương Huyền:
- Không phải vừa rồi ngươi rất phách lối hay sao? Tới đi, để ta xem một chút, nhìn xem thân thủ của ngươi có lợi hại miệng lưỡi của ngươi hay không!
- Thầy Trương... Ngươi phải cẩn thận!
Thầy Hồng không nhịn được dặn dò.
Mặc dù hắn có lòng tin rất lớn đối với thực lực của thầy Trương, thế nhưng... Đối phương là cường giả Hợp Linh cảnh hậu kỳ, chênh lệch giữa hai người thực sự quá lớn.
Ngộ nhỡ thua, tất cả danh ngạch đều mất đi, tất cả cố gắng trước đó đều biến thành bọt nước.
La Tuyền, Tất Giang Hải thì càng nhíu mày thành cục.
Biểu hiện của thầy Trương ở Vạn Quốc thành mặc dù nghịch thiên. Thế nhưng dù sao thực lực cũng vừa mới đột phá, đối chiến Hợp Linh cảnh hậu kỳ, có phải đã quá mức miễn cưỡng hay không?
- Yên tâm đi!
Biết mấy người này lo lắng cái gì, Trương Huyền cười nhạt một tiếng, đi tới giữa đại sảnh, lại nhìn về phía thanh niên trước mắt:
- Một mình ngươi không được đâu, bảo tám người bọn hắn cùng lên đi. Nếu không, ta sợ ngươi không có cơ hội!
- Ngươi...
Thấy đến bây giờ hắn còn nói lời điên cuồng, Tú Liên công tử xiết chặt nắm đấm:
- Không cần, đối phó với ngươi, một mình ta là đủ rồi!
Sưu sưu!
Nói xong hắn đã đánh xuống một quyền.
Hợp Linh cảnh hậu kỳ, linh nhục hợp nhất, quyền phong như sóng biển, lại còn mang theo uy áp linh hồn khiến cho người ta không sinh ra được ý niệm phản kháng.
Đổi lại là một Trọc Thanh cảnh đỉnh phong khác, có khả năng đã bị thua từ chiêu đầu. Thậm chí cả chuyện phản kích cũng không làm được.
Nhưng Trương Huyền không phải là Trọc Thanh cảnh đỉnh phong bình thường. Nhìn thấy nắm đấm của đối phương đánh tới, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, không có bất kỳ động tác gì cả, ngón cái và ngón giữa uốn lượn... Nhẹ nhàng bắn ra.
Phanh!
Đầu ngón tay và nắm đấm của Tú Liên công tử va chạm, người sau còn chưa kịp phản ứng thì đã bay ngược ra, ngã ra xa mười mấy mét. Đầu đâm vào trong rượu cách đó không xa, rất là chật vật.
Hai tay chắp ra sau lưng, Trương Huyền nhìn về phía Tú Liên công tử đang nằm ở dưới đất, mỉm cười nói:
- Hình như...
- Một mình ngươi, quả thật chưa đủ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.