Một nam một nữ, thoạt nhìn tư thế hiên ngang, tinh khí mười phần đi tới.
Nữ tử đi ở phía trước mặc một bộ quần áo bó màu vàng nhạt, phác hoạ ra dáng người hoàn mỹ. Làn da trắng nõn, mái tóc dài đen nhánh xõa trên vai, vòng eo đẹp uyển chuyển vừa vặn. Nếu chỉ tính dung mạo đơn thuần sẽ không thua Mạc Vũ, Triệu Phi Vũ một chút nào.
Nam tử ở bên người nàng ước chừng ba mươi hai, ba mươi ba tuổi. Dáng người to lớn, khuôn mặt cương nghị, giữa hai hàng lông mày mang theo một cỗ khí thế, vừa nhìn đã biết, rất có thân phận.
Trương Huyền cũng không thèm để ý tới dung mạo của đối phương. Nếu nói tới xinh đẹp, so ra ai cũng kém hơn Triệu Nhã đã mở ra thể chất. Thậm chí ngay cả Mạc Vũ, Triệu Phi Vũ cũng không hề yếu, ba người này hắn cũng không quan tâm chứ huống chi là một nữ tử không nhận ra này.
Nhìn tu vi của nàng, vừa nhìn qua, trong lòng hắn không khỏi kinh ngạc.
Hai người này, tuổi tác cũng không tính là quá lớn, thế nhưng thực lực lại cực mạnh, khiến cho người ta có một loại cảm giác như vực sâu biển lớn, so với Hồng sư chỉ mạnh chứ không yếu hơn một chút nào.
- Cường giả Hóa Phàm lục trọng?
Trương Huyền hướng mày.
Hóa Phàm lục trọng, chỗ 28 thế lực, người mạnh nhất cũng không đạt tới. Hắn tới đây, vừa định đi mua đồ thì đã thấy hai người, hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy, không hổ là Huyễn Vũ Đế đô, quả nhiên ngọa hổ tàng long.
Các nước chư hầu chính là các nước chư hầu, so với Đế đô, vẫn không có cách nào so sánh được.
- Không cần, nếu như ngươi cảm thấy nhàm chán thì có thể đi trở về!
Thanh âm lạnh nhạt của nữ tử mỹ mạo vang lên, nàng cũng không để ý tới ý tốt của đối phương, xem ra quan hệ giữa hai người cũng không phải là mười phần hòa thuận.
- Ha ha, làm sao ta lại cảm thấy nhàm chán cơ chứ? Nếu nàng muốn nhìn, ta đi cùng nàng là được!
Nam tử xấu hổ cười một tiếng.
Hai người tiếp tục đi dọc theo quầy hàng quan sát, Trương Huyền cũng lười chẳng muốn quản, cũng nhìn qua từng kiện từng kiện bảo vật.
Muốn kích hoạt huyết mạch Long tê phải cần máu tươi của linh thú hoặc là nội đan có thuộc tính tương đồng. Hoặc là dược vật, khoáng thạch đặc thù, những vật này, rất là thưa thớt, muốn tìm được cũng không dễ dàng như vậy.
- Tử Thần châu? Đeo trên người, có thể tẩy rửa bụi bặm, khiến cho người ta không dính một hạt bụi!
Hai mắt hắn rơi vào bên trên một viên châu.
Thứ này, hắn đã nhìn qua ghi chép, đó là một loại pháp bảo đặc thù, không phải là tính công kích, cũng không phải tính phòng ngự. Mà là một loại vật phẩm được người tu luyện raast thích đeo.
Một khi mang ở trên người, có thể khiến cho quần áo, cơ thể không nhuốm bụi trần, coi như không cần loại trừ thì mặt mày lúc nào cũng luôn tỏa sáng.
- Thứ này thế mà cũng là "Nhị"...
Trương Huyền khẽ lắc đầu.
Một bức họa thất cảnh có giá trị “Nhị”, không ngờ thứ này thế mà cũng có giá cả tương đồng.
Xem ra Kỳ Trân lâu này cũng không phải là dựa theo giá trị để đặt con số trước, mà là dùng trình độ hiếm hoi để phán đoán.
Tử Thần châu, đối với võ giả bình thường, mặc dù tác dụng không lớn, thế nhưng lại là bảo bối rất khó có được, được vô số nữ tử ưa thích.
Đại lục bao la, có lúc phải bay rất nhiều ngày, không có cách nào loại trừ bụi bặm. Đổi lại là ai cũng sẽ khó chịu đến cực điểm, mà có thứ này, lúc nào cũng duy trì sự sạch sẽ, đừng nói là một, hai tháng, coi như một năm không tắm thì cũng không ảnh hưởng tới toàn cục.
Bởi vì khan hiếm, cho nên mới trân quý.
Chỉ là, từ đó cũng có thể nhìn ra giá trị của thư hoạ, so với vũ khí, pháp bảo so chân chính vẫn không cao bằng.
Chẳng qua đây cũng chỉ là tác phẩm thất cảnh, nếu như đạt tới bát cảnh, hoặc là cao hơn. Như vậy có thể Hải Thị Thận Lâu, lấy hư hóa thực, giá trị sẽ hoàn toàn khác biệt. Một ít tác phẩm hội họa lợi hại, thậm chí còn có thể huyễn hóa ra một tòa thành thị, vây khốn người tu luyện vào trong đó, mãi mãi không có cách nào chạy ra ngoài được.
Có thể được Danh sư đường sắc phong làm chức nghiệp đặc thù, mỗi một chức nghiệp đi tới tận cùng đều rất là cường đại, có lực lượng mà thường nhân khó mà chống lại được.
Giống như đoạn thời gian trước hắn lĩnh ngộ Thiên Tinh cờ vậy, nghe nói cảnh giới ngộ đạo tới tối cao có thể lấy thiên địa làm bàn cờ, ngôi sao làm quân cờ, xê dịch Càn Khôn, nghịch chuyển Âm Dương.
Đáng tiếc... Thứ mà Hồng sư lấy được chỉ là tàn thiên, coi như khôi lỗi đã truyền thừa cho mình, thế nhưng cũng không phải là hoàn chỉnh, không đạt tới loại hiệu quả này.
Tiếp tục xem, rất nhanh toàn bộ lầu hai đã được hắn dạo qua một vòng, thế nhưng vẫn không có phát hiện ra bảo vật thích hợp. Trương Huyền mang theo hai người, đi đến bên trên lầu ba.
Vật phẩm trên lầu ba càng thêm trân quý, nhìn thoáng qua, trong đám bảo vật này, ghi chú đã không còn cùng một sắc nữa. Có một chút thứ là “Tam” có chút là “Tứ, cũng có chút là “Ngũ”.
Dọc theo quầy hàng lần lượt nhìn lại, hắn đã thấy được một bộ tác phẩm hội họa lục cảnh, không ngờ lại ghi chú “Tứ”, so với tác phẩm hội họa thất cảnh trước đó còn đắt hơn gấp đôi.
Nghi ngờ một chút, rất nhanh Trương Huyền đã hiểu ra.
Bức họa này, mặc dù cấp bậc thấp hơn cái trước. Thế nhưng lại là bản vẽ của một vị Thư Họa sư rất nổi danh trong Huyễn Vũ đế quốc để lại. Nghe nói khi ấy hắn chiến đấu cùng người khác, trước khi chết đã dùng tâm huyết để lại tác phẩm hội họa. Bên trong ẩn chứa chấp niệm và oán khí của vị Thi Họa sư ngũ tinh lớn này. Vô cùng trân quý, cho nên được định giá cao cũng là chuyện đương nhiên.
- Ồ, đây là trường kiếm cấp bậc Linh cấp trung phẩm đỉnh phong?
Rất nhanh hắn đã nhìn thấy một kiện binh khí.
Hắn có kiếm pháp siêu quần, thế nhưng vẫn không có binh khí thích hợp, nếu như có thể phối hợp với một thanh trường kiếm tốt. Như vậy thực lực cũng sẽ tăng lên nhiều.
Thanh kiếm này, so với thanh trước đó ở Hồng Hải thành có cấp bậc cao hơn một ít. Đồng thời cũng càng thêm sắc bén, hàn mang bắn ra bốn phía, khiến cho người ta có một loại cảm giác lạnh lẽo.
- Băng Vũ kiếm, “Lục”!
Phía dưới viết bốn chữ.
- Giá trị là lục sao?
Trương Huyền tặc lưỡi.
Ở lầu một hắn cũng đã nhìn thấy vũ khí Linh cấp trung phẩm, thế nhưng đều là khoảng chừng “Nhất”, thế nhưng thanh kiếm này lại ghi chú “Lục”, không khỏi quá khoa trương a!
- Vị công tử này, thanh kiếm này là do luyện khí đại sư Hồ Thanh Tử tự mình rèn, là pháp bảo có thể tấn thăng. Có thể rèn luyện lần nữa, trân quý vô cùng, không phải là những vũ khí bình thường phía dưới kia có thể sánh ngang!
Thấy hắn nghi hoặc, một gã sai vặt bên quầy lập tức giới thiệu.
- Pháp bảo có thể tấn thăng?
Trương Huyền sững sờ, lập tức gật đầu.
Mặc dù hắn không chính thống học qua luyện khí, thế nhưng loại thư tịch này cũng được góp nhặt không ít, hắn cũng biết đẳng cấp ở trong đó.
Vũ khí bình thường, sau khi luyện chế sẽ là thành phẩm, hoàn toàn cố định. Một khi lại tiếp tục rèn luyện sẽ rất dễ mất đi phong mang trước đó, biến thành phế vật.
Mà loại pháp bảo có thể tấn thăng này thì lại không giống, về sau nếu có khoáng thạch tốt hơn thì hoàn toàn có thể tôi thể, dung nhập vào trong đó, từ đó tăng lên phẩm chất của vũ khí, khiến cho nó tấn thăng cấp bậc.
Nói cách khác, loại binh khí này, mặc dù hiện nay là Linh cấp trung phẩm. Thế nhưng về sau sẽ đạt tới cấp bậc gì thì lại không có cách nào đo lường được, quả thực xứng đáng với định giá “Lục” ở bên dưới này.