Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1017: Tự sát đi! (1)




Giống như mọi người thấy, tên Dị Linh tộc kia quả thật sắp phát điên rồi.
Coi như ngươi không sợ ta thì cũng không nên biểu hiện rõ ràng như vậy a!
Ta gầm tới rát họng, toàn bộ sức mạnh đã được dùng đến rồi, khổ cực như vậy. Bất kể nói thế nào thì cũng nên có một chút phản ứng ah!
Ngươi nhìn từ trên đài xuống dưới đài, tất cả đều gục xuống một mảnh. Chỉ có ngươi đứng ở chỗ này không nhúc nhích... Có phải quá không tôn trọng đối thủ hay không?
- Ta muốn ngươi chết...
Càng nghĩ càng giận, lại lần nữa gào thét, tộc nhân Dị Linh tộc cao lớn cắn răng, phun ra một ngụm máu tươi. Hai mắt trở nên càng thêm đỏ tươi, khí tức trên người ầm vang tăng lên.
- Nguy rồi, tộc nhân Dị Linh tộc sử dụng phương pháp huyết công cuồng hóa, sau khi sử dụng, lực lượng sẽ tăng lên gấp bội!
- Huyết công cuồng hóa?
- Đúng vậy a, không nói tới việc tộc nhân Dị Linh tộc nhân có thân thể mạnh mẽ. Càng đáng sợ là, một khi thiêu đốt tinh huyết, đánh đổi khá nhiều thì còn có thể giúp cho bọn hắn cuồng hóa, khiến cho công kích tăng lên gấp bội! Ta đã xem qua linh chiến sử do Trịnh Tiêu Trịnh sư viết, phía trên từng có giới thiệu qua. Nghe nói không ít Danh sư đều chết ở trong loại công kích này của bọn họ.
- Vậy làm sao bây giờ?
- Ta cũng không biết, chỉ là... Đã Hồng sư đã hạ Kim Hồn tỏa trong cơ thể hắn, khóa lại xương cốt. Như vậy coi như cuồng hóa thì có lẽ cũng không vận dụng được lực lượng!
...
Nhìn thấy đại gia hỏa này đã bắt đầu nổi điên, tất cả Danh sư dưới đài đều có chút lo lắng.
Bình thường Dị Linh tộc đã đáng sợ như vậy, sau khi cuồng hóa sẽ trở nên mạnh bao nhiêu cơ chứ?
Hồng sư cũng nắm binh khí trong tay, chỉ cần tên này dám động thủ thì hắn tuyệt đối sẽ không chút do dự chém giết đối phương.
Còn hiện tại... Hắn vẫn tương đối có lòng tin với Kim Hồn tỏa, chỉ cần không thể vận dụng thực lực. Chỉ dựa vào đe dọa cũng không có vấn đề gì quá lớn. Dù sao, lần này là dùng hắn để khảo hạch dũng khí, cũng không cần thiết động thủ trước khi không có kết quả.
Lại nói, đây chính là một Dị Linh tộc còn sống. Hắn trả một cái giá lớn mới có thể bắt lấy, hắn còn dự định mang đến tổng bộ, tiếp nhận ban thưởng. Một khi giết chết, khi đó giá trị gì cũng sẽ không có.
Ầm ầm!
Trong lúc tất cả mọi người đang sợ, sốt ruột thì rốt cục Dị Linh tộc nhân đã tích súc xong lực lượng. Sau đó hắn chợt gào thét với Trương Huyền.
- Chết...
Trong tiếng quát, sát lục chi khí và áp bách trên linh hồn giống như là sấm sét từ trên chín tầng trời rơi xuống. Toàn bộ sân khấu, đều phát ra thanh âm kẽo kẹt, giống như không gánh chịu được.
Các thanh niên Danh sư phía trước phía sau, người tu luyện đổ rạp một mảnh, tất cả đều run lẩy bẩy, không dám đứng dậy.
Nhưng mà... Trương Huyền vẫn ngây người tại chỗ, thờ ơ lãnh đạm với công kích của đối phương.
- Ngươi...
Dị Linh tộc nhân sắp tức giận tới mức nổ tung, vùng vẫy một hồi, lại lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, thân thể chợt run rẩy, sau đó đi về phía trước mấy bước.
Mặc dù hắn đã bị Kim Hồn tỏa khóa lại xương cốt, không có cách nào chiến đấu cùng người khác. Thế nhưng vẫn có thể đi lại, vừa rồi không đi là sợ Hồng sư chém giết hắn. Hiện tại vừa vội vừa giận, rốt cuộc hắn đã không quản được nhiều như vậy.
- Ta muốn giết ngươi...
Sưu!
Đi tới trước mặt Trương Huyền, cái đầu cực lớn tới gần vị trí cách Trương Huyền không đến năm mươi centimet, lại một lần nữa rống to.
Vừa rồi ở khoảng cách xa như vậy đã khiến cho vô số người cảm nhận được áp lực dày đặc khó mà chống lại. Hiện tại mặt hầu như dán tới, có vẻ càng thêm khủng bố hơn. Khiến cho người ta có cảm giác bất cứ lúc nào cũng sẽ xé nát hắn ra.
Thế nhưng... Trương Huyền vẫn không động như cũ, vẫn còn ở đó... Ngây người.
- Trương sư...
Hồng sư cách đó không xa, bây giờ cũng không nhìn nổi nữa.
Rốt cuộc ngươi đã xảy ra chuyện gì chứ?
Coi như là thất thần thì cũng không trở thành triệt để như vậy chứ?
- A?
Nghe thấy hắn gọi tên, lúc này Trương Huyền mới kịp phản ứng.
Giới thiệu về chỗ thiếu sót của Dị Linh tộc thực sự có quá nhiều, quá dọa người, quá làm cho hắn rung động. Coi như hắn có kiến thức rộng rãi, vừa mới nhìn qua cũng không chịu được mà phải khiếp sợ tới tột đỉnh, khó mà tự kềm chế.
Còn đối phương vừa rống vừa gầm... Vừa rồi tên Dị Linh tộc này đã gọi nửa ngày, Trương Huyền còn tưởng rằng hắn đang hù dọa người khác, cho nên căn bản không để ý.
Ý thức rời khỏi bên trên thư tịch, Trương Huyền đột nhiên phát hiện ra có một cái khuôn mặt dữ tợn xuất hiện ở trước mắt. hắn giật nảy mình, vung tay đánh tới.
- Phanh!
Một tiếng vang giòn vang vọng toàn bộ sân khấu.
Tất cả mọi người đều đứng tại chỗ như ngây ngốc.
Tộc nhân Dị Linh tộc cũng trừng to mắt, sắp phát điên.
Vì thi triển linh hồn uy áp, điều động sát lục chi khí trên người mà hắn mệt thổ huyết. Thậm chí vì để cho đối phương phải chịu chịu đau khổ cho nên mới giãy dụa đi tới trước mặt đối phương... Kết quả, người ta ngay cả đánh rắm cũng không có, lại còn cho hắn một bạt tai!
- Nhân loại hèn mọn, chết!
Phẫn nộ rống một tiếng, tộc nhân Dị Linh tộc không quản trên người có mang theo Kim Hồn tỏa hay không nữa, nắm đấm thô to chợt đập về phía thanh niên trước mắt này.
Sưu sưu!
Tiếng gió phần phật.
Xương cốt đã bị khóa, thực lực mà hắn phát huy ra chỉ là lực lượng thân thể đơn thuần, không tính là gì. Chỉ có điều, Dị Linh tộc trời sinh mạnh mẽ, coi như nhục thể thì cường giả Hóa Phàm tam trọng bình thường cũng khó có thể chống chọi lại được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.