Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1003: Lộ Xung cổ quái (1)




Thực lực vị thiếu niên trước mắt so với lúc trước khi tỉnh lại giống như đúc, vẫn như cũ là Tông Sư cảnh. Không có tiến triển gì quá lớn, trong cơ thể cũng không nhìn thấy một chút hồn lực ba động mảy may nào. Giống như tất cả mọi thứ trước đó hắn nhìn thấy ở thức hải đều là giả vậy.
“Không đúng...
Trương Huyền nhíu chặt mày lại.
Hắn đã từng đi vào thức hải của đối phương. Nơi đó không nói tới việc bao la vô biên, linh hồn cực lớn như núi. Cẩn thận nói ra, so với hắn cũng chỉ mạnh hơn chứ không yếu hơn. Vốn hắn cho rằng sau khi tỉnh lại, chỉ bằng vào hồn lực đã có thực lực không kém gì mình, làm sao... Lại không có chút biến hóa nào chứ?
“Hay là chưa có dẫn hồn xuất thể? Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu hắn.
Hồn lực mạnh yếu ra sao, lúc tỉnh táo rất khó nhìn ra được. Chỉ có hồn phách rời khỏi thân thể thì mới có thể thăm dò được một hai.
“Vi sư sẽ truyền thụ cho ngươi một bộ phương pháp tu luyện Vu hồn, về sau ngươi sẽ chủ tu hồn phách, chân khí thì có thể không cần luyện!
Trong lòng không ngừng suy đoán, đồng thời Trương Huyền cũng nói một câu.
Ngón tay duỗi ra, đặt lên trên mi tâm đối phương một chút.
Ông!
Bản rút gọn của Thiên Đạo Dẫn Hồn quyết lập tức xuất hiện ở trong đầu của Lộ Xung.
Lộ Xung có thực lực Tông Sư cảnh cũng không phải là chân khí, mà là dựa vào nọc độc để tăng lên thân thể Thiên Đạo. Lại phối hợp với lực lượng linh hồn, một khi hợp lại càng tăng thêm sức mạnh cho hắn. Quả thực là làm cho người tu luyện bình thường tức mình đấm ngực giậm chân không thôi.
“Đa tạ lão sư!
Sau khi nhìn công pháp trong đầu xong, lúc lần nữa nhìn về phía lão sư, trong lòng Lộ Xung tràn ngập cảm kích.
Mặc dù hắn rơi vào trạng thái ngủ say, linh hồn bị vây khốn ở thức hải. Thế nhưng lỗ tai vẫn có thể nghe được, làn da vẫn có cảm giác như cũ.
Nói cách khác, từ sau khi hôn mê, những chuyện lão sư làm vì hắn, hắn biết tất cả.
Chỉ có tu vi Chí Tôn đã đối kháng với cường giả Hiên Viên vương quốc nắm giữ tu vi Hóa Phàm cảnh. Mua sắm Vô Hồn Kim Nhân, mạo hiểm đi vào Vu hồn mộ, cửu tử nhất sinh. Vì bồi dưỡng Tỉnh Hồn thảo mà phân liệt linh hồn, đi vào thức hải của hắn...
Ân tình lớn như trời, đời này cũng không thể trả hết được.
Không chỉ có như thế, còn mang công pháp trân quý như thế đưa tặng cho hắn, không giữ lại chút nào...
Lão sư, yên tâm đi, con nhất định sẽ tu luyện thật tốt, không để cho người thất vọng!
Xiết chặt nắm đấm, ánh mắt Lộ Xung hiện lên vẻ kiên định.
Trước kia hắn là người tùy ý làm việc, sau khi gia tộc gặp biến cố đã trở nên trầm mặc ít nói. Hiện tại coi như cảm kích thì cũng sẽ không nói ra miệng, chỉ có thể dùng cố gắng gấp bội để chứng minh bản thân mình mà thôi.
Nhìn công pháp trong đầu hai lần, triệt để lý giải và nhớ kỹ. Lúc này Lộ Xung mới thở ra một hơi, khoanh chân ngồi xuống dưới đất.
Trương Huyền cũng không rời đi mà ngồi ở một bên thủ hộ.
Linh hồn lần thứ nhất xuất thể nguy hiểm mười phần, chỉ hơi chút không cẩn thận sẽ bị gió bên trong phòng thổi tam. Lúc trước lần thứ nhất hắn xuất thể là ở trong mộ dưới lòng đất. Lại thêm bản thân tu luyện bản Dẫn Hồn quyết đầy đủ, cho nên ảnh hưởng không lớn. Mà Lộ Xung thì cần cẩn thận.
Tinh thần khẽ động, Vu hồn rời khỏi thân thể, một mặt tu luyện, một mặt quan sát.
Không biết qua bao lâu, quang mang trong mắt đại thịnh, thân thể Lộ Xung đang ngồi ngay phía trước nhoáng một cái, một cái bóng tương đồng với hắn đang gian nan đi ra ngoài.
Vu hồn xuất thể!
“Ừm? Vẫn còn rất yếu ah...
Hai hàng lông mày của Trương Huyền lần nữa nhíu lại.
Hồn phách xuất hiện từ trong cơ thể Lộ Xung vẫn không cường đại như trong tưởng tượng của hắn. Giống như người tu luyện vừa mới dẫn hồn xuất thể vậy, vô cùng suy yếu, một cơn gió không thổi tắt được nến cũng có thể làm cho hắn tán loạn.
Rốt cuộc là có chuyện gì?
Trong thức hải của hắn, hồn phách cũng cường đại như thế, làm sao sau khi dẫn hồn xuất thể thì hồn lực lại nhỏ yếu như vậy chứ?
“Lão sư!
Vu hồn ly thể, thế giới nhìn thấy cũng giống như nhìn bằng mắt thường, vẻ mặt Lộ Xung rấ tlaf hưng phấn.
“Linh hồn ngươi còn rất yếu, phải tránh đại hỉ đại bi, hấp thu linh khí bên trong viên linh thạch này, mau chóng tu luyện đi!
Thuận tay ném ra một viên linh thạch trung phẩm. Lại lần nữa bận rộn một chút, bản công pháp tu luyện Thiên Đạo Vu hồn rút gọn đi vào trong đầu đối phương.
Linh hồn bừa mới ly thể rất khó tiếp nhận được áp lực tới từ bên ngoài. Không riêng gì gió, coi như vui mừng bi thương quá mức cũng sẽ khiến cho Nguyên Thần hắn lay động. Vì vậy lúc này cố gắng ít để cho linh hồn ba động, mà nên nhanh chóng tu luyện.
Chỉ là, có hắn tọa trấn ở bên cạnh, lại có công pháp và đầy đủ linh thạch trung phẩm. Như vậy điều kiện tu luyện của Lộ Xung so với hắn lúc trước còn mạnh hơn không ít.
“Vâng!
Khống chế tâm tình của mình, hồn phách ngồi ở trước mặt linh thạch, Lộ Xung hấp thu linh khí trong đó, bắt đầu tu luyện.
“Tốc độ tu luyện cũng không tính là nhanh ah, chẳng lẽ có chuyện gì mà ta không biết? Trương Huyền vò đầu, thầm hỏi.
Tốc độ tu luyện của Lộ Xung cũng không nhanh, có thể nói, so với cảnh tượng mà hắn nhìn thấy bên trong thức hải hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
Vốn là, dựa theo suy đoán của hắn, Lộ Xung có thể là Vu hồn thể Hậu Thiên. Chỉ cần tu luyện, mượn nhờ hồn phách cường đại bên trong thức hải thì sẽ có tiến bộ cực nhanh. Ngay cả hắn cũng sẽ theo không kịp.
Nhưng bây giờ, tốc độ lại dần dần tiến từng bước, không có bất kỳ cái gì có thể khiến cho người ta ngạc nhiên cả.
Chẳng lẽ... Hắn đã đoán sai, đối phương cũng không phải là cái cái gọi là Vu hồn thể Hậu Thiên kia?
Nhưng nếu như không phải, vì sao thức hải lại bát ngát như thế, thân thể hồn phách lại khổng lồ như vậy?
Trong lòng nghi hoặc, nhìn thấy Lộ Xung đã tu luyện vững chắc, cũng không cần tiếp tục thủ hộ. Lúc này hắn mới ra khỏi phòng, tìm Mặc Hồn Sinh tới, lại mang nghi ngờ trong lòng ra hỏi.
Mặc dù vị hạ nhân Vu Hồn sư lục tinh này đã mang tất cả thủ đoạn và phương pháp tu luyện Vu hồn truyền cho hắn. Thế nhưng nếu nói lý giải về cái nghề nghiệp này, bản thân hắn vẫn là thái điểu.
Dù sao, Vu Hồn sư lục tinh, lại thêm đã sống vài vạn năm, bất kể là cái nào, nếu như truyền đi đều sẽ kinh thế hãi tục, khiến cho vô số người khiếp sợ.
“Chuyện này... Ta cũng không nói được rõ ràng, như vậy đi, chờ tiểu thiếu gia tu luyện xong ta sẽ đi qua nhìn một chút!
Mặc Hồn Sinh cũng không nghĩ thông chuyện gì xảy ra, cuối cùng hắn đành lắc đầu nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.