Thiên Cơ Điện

Chương 172: Đáng kiếp, ngươi cũng gặp quả báo rồi!




Nói đoạn nó mở to miệng, trong miệng lóe lên từng văn tự màu vàng kim, rơi xuống người cô gái.  
Cô gái kia cười nói: “Việc gì ngươi phải làm chuyện vô dụng này.”  
Nói xong giơ ngón tay ấn tới, chạm vào quyển cổ thư kia, chỉ nghe con thư yêu hét ‘a’ một tiếng, tất cả những văn tự vàng kim đồng thời tiêu tan, hóa thành điểm sáng rơi xuống trong sách.  
“Thế mới đúng chứ.” Cô gái cười lớn, cất Nam Minh Tập vào trong lòng, tiện tay lấy một con dấu rồi mới duyên dáng bước ra ngoài.  
Vừa đi cô còn búng tay tách một cái.  
Tiếng búng tay này vang lên, chỉ thấy Lao phủ đã nổ ầm ầm, bụi đất đầy trời.  
Toàn bộ đại trận phong tỏa đã tan vỡ trong tiếng nổ này.  
Cùng lúc, vô số tu sĩ bay tới, từng luồng kiếm quang sắc bén đâm vào trong làn khói đen, giết chết người bị ma hóa.  
Cô gái cúi đầu xông ra khỏi Lao phủ, gặp ngay hai tu sĩ. Cô gái ôm ngực hô: “Thương tiên mau cứu ta, có ma môn tập kích.”  
Hai tu sĩ kia không buồn để ý tới cô gái, lao thẳng qua bên cạnh cô, xông vào trong phủ.  
Cô gái cười lạnh nhìn theo bóng lưng họ, trực tiếp đi về phía cửa hàng đối diện. Còn chưa bước vào đã có một tu sĩ mặc pháp bào Hắc Bạch thần cung xông tới hét lớn với cô gái: “Nơi này rất nguy hiểm, còn không mau tránh đi chỗ khác!”  
Cô gái ôm ngực nói: “Người ta không đi nổi nữa.”  
Vốn còn tưởng tu sĩ kia sẽ không để ý tới cô trực tiếp đi vào trong phủ, nào ngờ tu sĩ lại đi tới, đỡ cô lên nói: “Mau lên, ta dẫn ngươi đi.”  
Ơ? Thế mà lại gặp người tốt à?  
Cô gái thầm vui mừng, không từ chối, chỉ thấy tu sĩ đã đỡ cô dậy, vừa hay có một chiếc xe đi qua bên cạnh, tu sĩ kia dừng xe lại, đưa cô gái lên xe rồi nói: “Được rồi, ngồi xe đi đi, đừng dừng lại.”  
Nói xong đã lại đi vào Lao phủ.  
“Đa tạ thượng tiên.” Cô gái vẫy tay với tu sĩ, xe ngựa chạy lộc cộc, đã tiếp tục lên đường.  
Thấy càng lúc càng cách nơi xảy ra chuyện, cô gái mỉm cười nói với phu xe: “Được rồi, đến đây thôi. Cám ơn đã đưa tiễn!”  
Nói xong đã nhảy xuống xe đi ra ngoài.  
Ra khỏi Chấp Tử thành, cô quay đầu nhìn trong thành vẫn tràn ngập khói đen, đám tu sĩ luống cuống chân tay, cô gái cười ha hả: “Thành công rồi!”  
Nói xong thò tay vào lòng, nhưng đột nhiên ngây ra như phỗng.  
Cô lần mò khắp người nhưng không thấy bản Nam Minh Tập với con dấu đâu.  
Chẳng lẽ mất rồi?  
Sao lại như vậy?  
Trong lòng cô gái lạnh buốt, đột nhiên hiểu ra.  
Là tu sĩ kia!  
Chết tiệt, hắn dám trộm đồ của mình.  
Cô vừa kinh ngạc vừa tức giận, thứ này cực kỳ quan trọng, dù thế nào cũng không thể sai sót. Cơn thịnh nộ nổi lên, cô không e ngại gì chạy thẳng về phía tu sĩ lúc trước chạy vào Lao phủ, chắc bây giờ vẫn còn ở đó.  
Một nguyên nhân rất quan trọng khiến cô dám về Lao phủ là... đối phương chỉ lấy đồ của cô chứ không tấn công cô, chứng tỏ đối phương chỉ đơn giản muốn trộm cái gì đó chứ chưa chắc đã phát hiện ra bí mật của cô.  
Nói cách nào, chuyện này chỉ là trùng hợp mà thôi.  
Ôm ý nghĩ này nên cô chọn cách mạo hiểm trở lại tìm tu sĩ kia, đồng thời thân hình cô đã biến thành hình dạng Lao Hải Điền, lại tiện tay vớ lấy một bộ quần áo mặc vào, vừa vào Lao phủ đã thấy tình thế ở đây ổn định lại.  
Khói ma đã tan, những người ma hóa cũng bị giết chết, chỉ có điều Lao phủ cũng bị hủy diệt, cảnh tượng hoang tàn.  
Lao Huyền Minh đang ôm vợ con khóc rống lên - người thân của hắn đã chết hết.  
Thấy cảnh tượng này, trong lòng cô gái thầm sung sướng.  
Đáng kiếp, ngươi cũng gặp quả báo rồi!  
Thấy ‘Lao Hải Điền’ đi tới, Lao Huyền Minh kinh ngạc rồi lập tức vui mừng: “Con trai, con không sao chứ?”  
Thân là người duy nhất có tư chất tu tiên của Lao gia, chuyện sống chết của Lao Hải Điền còn quan trọng hơn tất cả con cái khác cộng lại.  
‘Lao Hải Điền’ xấu hổ nói: “Cha, do con trai vô dụng, vừa rồi thấy có một bóng đen nên đuổi theo nhưng cuối cùng vẫn để hắn chạy thoát.”  
“Con không sao là tốt rồi, chỗ này có rất nhiều tu sĩ cường đại, con đừng mạo hiểm, nếu con gặp bất trắc, Lao gia ta sẽ tuyệt hậu.” Lao Huyền Minh khóc rống lên nói.  
Lúc này khắp nơi trong Lao phủ đều có tu sĩ, ngoại trừ những người tới tham gia tiệc lúc trước còn có tu sĩ bảo vệ của Chấp Tử thành, người cầm đầu tên là Tôn Nguyên Thần, chính là nhị đệ tử của Nhạc Tâm Thiện.  
Lúc này hắn đang nói với Trì Vãn Ngưng: “Sư muội, muội tự mình trải qua chuyện vừa rồi, kể lại cho ta xem có phát hiện gì không?”  
Trì Vãn Ngưng khẽ lắc đầu, thuật lại mọi chuyện vừa diễn ra.  
Sau khi nghe xong, Tôn Nguyên Thần cũng nhíu mày.  
Chuyện dính dáng tới ma môn thì phức tạp hơn nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.