Thiên Cơ Điện

Chương 161: Vậy ngươi có hối hận không




Hai bên kết hợp, “Lên!” Ninh Dạ gào lên điên cuồng đâm cánh tay ra, cánh tay đâm thẳng như giáo!  
Phốc phốc!  
Vuốt hổ đâm vào trong ngực Ninh Dạ, cánh tay Ninh Dạ cũng như mũi giáo sắc đâm vào cơ thể hổ yêu.  
Một người một hổ cùng ngừng lại, khí lưu vẫn cuồn cuộn tỏa ra khắp nơi, không hề suy giảm.  
Không ngờ hổ yêu này cũng tăng cường khí thế, bộc phát lực lượng!  
Chiến đấu sinh tử, không phải chỉ mình ngươi mới có thể đột phá, kẻ địch cũng có thể làm được!  
Đối diện với cảnh tượng này, ngay cả Ninh Dạ cũng không khỏi sinh ra cảm giác hoảng sợ và tuyệt vọng.  
Khí thế đột nhiên suy giảm, lực lượng trong cơ thể Ninh Dạ cũng giảm sút.  
Ngươi giảm ta tăng, hổ yêu đã lại há to cái miệng lớn như chậu máu cắn về phía đầu Ninh Dạ.  
Nhưng ngay lúc này, hổ yêu đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, mây mù bốn phía như sống lại, gió nổi mây vần, lao về phía thân thể nó, như muốn xé tan nó ra.  
Ảo giác?  
Không, không phải ảo giác!  
Hổ yêu kia đã nhận ra, đây là pháp thuật.  
Có người đang sử dụng pháp thuật!  
Sao lại như vậy được?  
Hổ yêu hoảng hốt.  
Người đã bị ngăn cách thiên địa mà vẫn sử dụng pháp thuật được?  
Trong lòng nó kinh hãi, khí thế suy giảm, lực lượng cũng yếu đi, ngược lại trong mắt Ninh Dạ lóe lên ánh sáng hy vọng, lực lượng trong cơ thể lại vùng lên, tạo ra một cơn lốc ánh sáng, cứ như thời khắc này y cũng có thể sử dụng pháp thuật. Ngay sau đó trên cánh tay trái đã tỏa ra kiếm ý ngất trời.  
Liệt Dương kiếm ý!  
Thất Sát đao kết hợp với liệt Dương kiếm ý, rốt cuộc cũng phát huy uy lực toàn diện ngay thời khắc này.  
Ầm!  
Ninh Dạ đã xuất quyền đánh lên đầu con hổ yêu kia.  
Thân thể hổ yêu run rẩy, cuối cùng sức lực cạn kiệt ngã xuống.  
Chết đi.  
“Phù!” Ninh Dạ khó nhọc rút cánh tay ra, dựa vào gốc cây ngồi xuống.  
Một đôi tay dịu dàng đỡ lấy Ninh Dạ.  
Chính là Cố Tiêu Tiêu.  
“Sư phụ...”  
Ninh Dạ mỉm cười: “Cuối cùng ngươi cũng cảm ngộ được rồi.”  
“Đúng, nhưng tiếc là vẫn muộn mất một bước.” Cố Tiêu Tiêu hai mắt đẫm lệ.  
Thời khắc nguy cấp, rốt cuộc cô cũng vận dụng được Vô Cực đạo, cảm ngộ được chân lý của thiên địa ở đây.  
Ngăn cách thiên địa khiến cho cô không thể sử dụng pháp lực, thế nhưng bản thân Tù Tiên cốc này đã có linh lực, Vô Cực đạo đi theo đường mượn dùng, chính là dùng sức mạnh của bản thân Tù Tiên cốc.  
Cho dù chỉ là một chút, cho dù rất nhỏ, nhưng đã thừa đủ để gây ảnh hưởng lớn tới con hổ yêu kia.  
Một khắc sau trong cơ thể con hổ yêu có vô số sương mù tỏa ra, chúng không được Cố Tiêu Tiêu duy trì, lại tỏa ra xung quanh.  
“Đừng khóc, ta còn chưa chết được.” Ninh Dạ cười nói.  
Y bị thương rất nặng nhưng chỉ cần ra ngoài Tù Tiên cốc, những đan dược phù lục cứu mạng kia cũng có thể phát huy tác dụng.  
Nhưng Cố Tiêu Tiêu lại khẽ lắc đầu: “Muộn rồi.”  
“Cái gì?” Ninh Dạ đờ ra.  
Cố Tiêu Tiêu trả lời: “Chúng ta lạc mất rồi.”  
Ninh Dạ giao chiến với hổ yêu, điều đáng sợ nhất không phải Ninh Dạ bị thương mà là trận chiến quấy phá mọi thứ xung quanh, phá hoại tất cả.  
Trong tình huống không mắt không thể nhìn được, cảm nhận của Cố Tiêu Tiêu đối với xung quanh chỉ là những đường viền mơ hồ, hoàn cảnh bị phá hoại khiến cho cô cũng hoàn toàn không thể phân biệt được.  
Bây giờ bọn họ như con thuyền nhỏ trong đại dương, không biết hướng nào mới là lối thoát.  
Chỉ có thể ở lại trong Tù Tiên cốc mười hai canh giờ.  
Một khi vượt quá mười hai canh giờ, trên người sẽ dính đủ khí tức cấm chế, bị cấm chế ảnh hưởng triệt để, cho dù là người tu luyện Vô Cực đạo cũng không thể nào rời khỏi cốc.  
Đối mặt với đường cùng như vậy, ngay cả Cố Tiêu Tiêu cũng không khỏi tuyệt vọng, Thiên Cơ đã ôm đầu kêu rên.  
Nhưng Ninh Dạ lại chỉ ngây ra một chút rồi mỉm cười nói với Cố Tiêu Tiêu: “Ngươi đang sợ à?”  
Cố Tiêu Tiêu nghẹ ngào một chút, lặng lẽ gật đầu.  
Trong tình huống như bây giờ, có sợ hãi cũng là đương nhiên?  
“Vậy ngươi có hối hận không?” Ninh Dạ lại hỏi.  
Cố Tiêu Tiêu không hiểu.  
Sao sư phụ lại hỏi mình như vậy ngay lúc này?  
Cô ngơ ngác nhìn Ninh Dạ, gương mặt Ninh Dạ đã be bét máu thịt, chỉ có cặp mắt vẫn trong trẻo rực rỡ, lấp lánh ánh sáng.  
Chứng kiến ánh mắt của y, không hiểu sao cô lại cảm thấy có thêm sức lực.  
Sau đó cô khẽ lắc đầu: “Từ khi chọn đi theo sư phụ, đệ tử đã quyết định kỹ càng. Đệ tử không hối hận!’  
Nghe cô nói như vậy, Ninh Dạ mỉm cười thỏa mãn.  
“Được rồi, nếu con không sợ chết thì sao phải khóc lóc? Dù sao bị vây ở đây không nghĩa là sẽ chết, phải không?”  
“Nhưng mà... Nhưng mà...” Cố Tiêu Tiêu đang muốn giải thích nhưng không biết nên nói như thế nào.  
Ninh Dạ dịu dàng đáp: “Con là một cô gái tốt, thời điểm mấu chốt nhất vẫn không khiến ta thất vọng. Nhưng rõ ràng con vẫn thiếu kinh nghiệm ứng xử. Hôm nay, sư phụ sẽ dạy con một đạo lý... Bất cứ thời điểm nào cũng đừng hoảng. Phải tin tưởng trời cao không tuyệt đường người, phải tin vào bản thân mình, tin tưởng bình tĩnh có thể giải quyết vấn đề tốt hơn sơ hãi.”  
Cố Tiêu Tiêu nghe vậy vui mừng: “Sư phụ, người có cách đi ra ngoài à?”  
Ninh Dạ gật đầu rồi lại lắc đầu: “Ta có, nhưng ta không định nói cho con, ta muốn con tự nghĩ ra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.