Thiên Cơ Điện

Chương 159: Rõ ràng Cố Tiêu Tiêu đã căng thẳng




Đó là một hình ảnh mà ngôn ngữ không thể nào mô tả, mờ mờ ảo ảo, mơ mơ màng màng, chỉ có thể cảm nhận được đường nét, nhưng đúng là Cố Tiêu Tiêu cảm giác được.  
Cô cảm nhận được cây cối ở đây, hoa cỏ ở đây, bụi cây cách đó không xa, còn cả trái cây lắc lư sắp rụng trên cây đằng kia.  
“Đợi đã.” Cô nói.  
“Hả?” Ninh Dạ kéo dây thừng tới mức giới hạn rồi đứng lại tại đó.  
“Trước mặt người là cây, bước tiếp theo sẽ va vào.” Cố Tiêu Tiêu nói.  
Ninh Dạ khẽ mỉm cười.  
Không phải vì tránh được chuyện va vào cây mà là rốt cuộc Cố Tiêu Tiêu cũng bắt đầu lĩnh ngộ được.  
Tù Tiên cốc là nơi tu luyện Vô Cực đạo tốt nhất, nhưng hiệu quả của việc tu luyện sẽ càng lúc càng kém. Vì vậy lần đầu tiên lĩnh ngộ được bao nhiêu phải xem bản thân.  
Y không nói cho Cố Tiêu Tiêu là mong có thể dùng áp lực này để kích hoạt tiềm năng lớn nhất của cô.  
Bây giờ xem ra hiệu quả không tệ.  
Ninh Dạ ‘Ừ’ một tiếng rồi lại đi tiếp.  
Y không đổi hướng mà sau khi tìm thấy thân cây, tiếp tục đi theo trí nhớ.  
2,320 bước.  
2,321 bước.  
2,322 bước.  
Ninh Dạ đếm từng bước chân.  
Rốt cuộc khi đếm tới bước thứ 4568, Ninh Dạ dừng lại.  
“Đến nơi rồi.” Y nói.  
“Nơi này không có gì cả.” Cố Tiêu Tiêu hơi căng thẳng.  
“Ta biết, dẫu sao cũng có sai lệch.” Ninh Dạ trả lời: “Tiếp đó phải nhờ vào ngươi, ngươi phải giúp ta tìm ra vị trí giấu Thiên Cơ côn.”  
“Người đặt nó ở đâu?”  
“Có một tảng đá cao bằng khoảng hai người, bên trên lại tách ra, trông như hai người ôm nhau. Ta để đồ ngay dưới tảng đá đó.”  
Cố Tiêu Tiêu cảm thụ kỹ lưỡng một hồi rồi lắc đầu nói: “Không có ở đây.”  
“Bây giờ ngươi dẫn đường, lấy nơi này làm trung tâm đi một vòng.” Ninh Dạ cởi dây thừng ở chân xuống.  
Vì vậy người dẫn đường đổi thành Cố Tiêu Tiêu, Ninh Dạ đi theo cô, Thiên Cơ thì chẳng dám nói tới một câu.  
Một khi bắt đầu đi vòng, rất dễ lạc mất phương hướng.  
Nếu mất phương hướng, cũng khó mà ra ngoài được.  
Cố Tiêu Tiêu hiểu rất rõ chuyện này, cho nên cô di chuyển bước chân rất cẩn thận, thân thể luôn đưa lưng về phía lối thoát.  
Khu rừng yên tĩnh không một tiếng động nhưng lại ẩn chứa nguy hiểm cực lớn, áp lực khổng lồ đặt lên người cô bé, gương mặt cô bé lại có vẻ rất kiên nghị.  
Có một số người trời sinh đã chịu được áp lực.  
Lúc trước đối mặt với áp lực của Hắc Bạch thần cung, bị đại nương cưỡng ép, Cố Tiêu Tiêu vẫn kiên trì làm theo ý kiến mình, riêng chuyện đó đã đủ chứng minh tâm trí của cô gái này.  
Còn lúc này, tâm thần của cô càng kiên định, bước chân không hề rối loạn, tâm thần cảm ứng kết hợp với thiên địa, không ngờ lại tiến bộ thêm.  
Cô không biết đây là dấu hiệu Vô Cực đạo của mình tiến bộ, chỉ nghĩ rằng mình thích ứng với hoàn cảnh này, trong lòng không vui không buồn, chỉ tiếp tục đi tới.  
Đúng lúc này, Cố Tiêu Tiêu đột nhiên dừng bước.  
Thiên Cơ nghi hoặc đang định lên tiếng hỏi, Cố Tiêu Tiêu ‘suỵt’ một tiếng: “Cách đây hơn trăm bước có yêu thú.”  
Ninh Dạ và Thiên Cơ cùng kinh hãi, đứng yên bất động.  
Gió thổi qua rừng cây vang lên tiếng xào xạc, tiếp đó là từng tiếng kêu tràm trầm.  
Một luồng gió tanh thổi tới.  
Yêu thú kia đến gần.  
Có lẽ ngửi thấy mùi, nó đang đi tới nơi này.  
Rõ ràng Cố Tiêu Tiêu đã căng thẳng.  
Lúc này Ninh Dạ dứt khoát đặt tay lên vai cô, hạ giọng nói: “Đạo của vô cực dùng vô pháp nhập hữu pháp, thuận theo thiên lý, chú trọng ở chuyên tâm, không phải chỉ có tác dụng khám phá huyền bí.”  
Cố Tiêu Tiêu hít một hơi dài.  
Cô đã hiểu ý Ninh Dạ, đột nhiên ngồi xuống khoanh chân, tay niết ấn pháp, chính là thức mở đầu của Vô Cực đạo.  
Không ngờ cô lại tu hành ngay lúc này, một điểm linh quang hiện ra trong cơ thể cô, rõ ràng là đang lĩnh ngộ chiến pháp của Vô Cực đạo.  
Nhưng ngay lúc nào tiếng gầm nổi lên.  
“Gào!”  
Yêu thú kia đã lao thẳng tới, chỉ chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Cố Tiêu Tiêu, móng vuốt sắc bén của nó đập thẳng xuống, không hề cho Cố Tiêu Tiêu bất cứ cơ hội nào.  
Không ổn!  
Ninh Dạ và Thiên Cơ lập tức biết không ổn, cùng nhảy lên. Toàn thân Ninh Dạ tỏa ra đao khí, xé tan làn sương xung quanh, đồng thời hô lên: “Tiêu Tiêu, ngươi tiếp tục đi, để ta chống đỡ cho.”  
Tuy không thể sử dụng bất cứ pháp lực nào, thế nhưng Thất Sát đao vốn chú trọng thân thể, tu luyện cơ thể cũng khá mạnh mẽ, vì vậy Ninh Dạ vẫn có thể phát huy được một phần uy lực của Sát Thân đao.  
Yêu thú xông đến kia gào lên đau đớn, tốc độ lại không hề giảm sút, vẫn giơ móng đập thẳng xuống.  
Keng!  
Một tiếng vang lanh lảnh cất lên, không ngờ Ninh Dạ lại dùng một tay của mình để đỡ nhát cào này. Cánh tay y cứng như sắt nhưng bốn móng thú sắc bén vẫn đâm vào tay Ninh Dạ, khiến y đâu tới mức hai mắt tối sầm lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.